Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 130:



Đỗ Nhược đang định rời khỏi, thì Châu Nhị công tử cũng bước tới, chắn ngay trước mặt nàng. Vừa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn không khỏi rạo rực. Đôi mắt không giấu nổi vẻ thèm khát, hắn quay sang hỏi Sở Túy Hải: “Sở huynh, ngươi quen vị cô nương kia sao? Có thể giới thiệu cho ta chứ?”

Sở Túy Hải lập tức cười nịnh bợ, ánh mắt không rời khỏi gương mặt xinh đẹp của Đỗ Nhược: “Đó là tân nương tử của tam biểu ca ta mới cưới, dung mạo tuyệt trần, dáng người yểu điệu.”

Đỗ Nhược nghe vậy tức giận đến nghiến răng. Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ta có bảo ngươi giới thiệu không? Ngươi muốn làm gì hả?”

Châu Nhị nghe nói nàng là vợ người ta nhưng không những không e dè, ngược lại càng thêm hứng thú. Ánh mắt hắn lướt từ đầu đến chân Đỗ Nhược, ánh nhìn tà mị như muốn lột sạch y phục nàng. Hắn phát hiện nữ nhân này không chỉ có vóc dáng uyển chuyển, làn da trắng ngần như ngọc, mà khí chất còn vượt xa bọn kỹ nữ nơi lầu xanh.

Hắn bước tới, mỉm cười giả lả, giọng kéo dài: “Cô nương, tại hạ họ Châu, là nhị công tử của Châu gia – chủ tiệm gạo lớn nhất huyện thành. Không biết cô nương tên gọi là gì?”

Đỗ Nhược nghĩ bụng: “Đúng là hôm nay xuất môn sai thời điểm, lại gặp phải hai tên ngốc.” Vẻ mặt nàng lãnh đạm, ánh mắt không hề lay chuyển, chỉ thấy Châu Nhị mặc trường bào lụa xanh cổ tròn, tóc búi cao bằng dải vải đồng màu, mặt mày tái nhợt, thần sắc uể oải, trông đúng là kẻ phong lưu trác táng. Một tên như vậy mà cũng dám đến bắt chuyện với nàng?

Nàng liếc mắt khinh thường, rồi lạnh nhạt xoay người rời đi: “Không cần, ta không muốn quen biết các ngươi.”

Châu Nhị tưởng nàng kiêu kỳ, càng sinh lòng hứng thú: “Không quen cũng chẳng sao. Nếu sau này có chuyện gì cần, cứ đến tìm Châu gia trong trấn, ta đảm bảo sẽ giúp tận tình. Ở huyện này, muốn gì Châu gia cũng lo liệu được.”

Hắn lấy thân phận nhị công tử ra khoe, cứ tưởng sẽ khiến Đỗ Nhược động tâm, nào ngờ nàng đã âm thầm ghi tạc trong lòng: “Châu gia? Nhớ rồi! Cái gì mà Châu Nhị công tử, sớm muộn ta cũng khiến ngươi thân bại danh liệt.”

Thấy đã đến đầu chợ, không thể dễ dàng thoát thân, Đỗ Nhược nhanh trí, xoay người bước vào một cửa tiệm bán son phấn. Nơi này chủ yếu tiếp đãi nữ khách, nam nhân thường không tiện bước vào.

Quả nhiên, vừa thấy nàng vào, nhân viên liền ngăn hai người đàn ông ở ngoài cửa. Hai kẻ đó chỉ biết nghển cổ nhìn vào trong, trông chẳng khác gì hai con ch.ó đói chực đòi ăn.

Đỗ Nhược bước thẳng ra phía sau tiệm, tiện tay cầm lấy một hộp son môi, giả vờ mua rồi đưa bạc trả. Khi đưa tiền, nàng thấp giọng hỏi: “Tiểu ca, tiệm có cửa sau không? Có thể cho ta mượn một chút được không?”

Gã nhân viên thấy nàng nói năng nhẹ nhàng, lại xưng hô lễ độ, liền đáp ngay: “Cô nương, xin mời theo tại hạ.”

Sau khi trốn thoát thành công qua cửa sau, Đỗ Nhược vội vàng chui vào một ngõ nhỏ, lập tức tiến vào không gian, thay một bộ y phục cũ kỹ lấy được từ thôn làng. Dù bộ đồ này bốc mùi khó ngửi, nhưng lại có kích cỡ vừa người nàng nhất. Chẳng bao lâu sau, một tiểu tử gầy gò với bộ dạng lôi thôi xuất hiện ở đầu hẻm.

Nàng lại quay lại cửa tiệm son phấn.Sở Túy Hải và Châu Nhị vẫn đứng nghển cổ nhìn vào trong. Nàng tìm một bậc thềm gần đó ngồi xuống, kiên nhẫn chờ bọn họ bỏ cuộc.

Quả nhiên, chờ lâu không thấy bóng dáng “mỹ nhân”,Sở Túy Hải sốt ruột nhờ người trong tiệm hỏi giúp. Cửa hàng trả lời rằng không còn nữ tử nào trong tiệm nữa. Hai tên ngốc kia tức giận chửi bới.

“Mẹ kiếp! Con nha đầu đó chạy mất từ lúc nào không hay!” –Châu Nhị bấy giờ đã mất đi vẻ nho nhã giả tạo, sắc mặt dữ tợn, ánh mắt đầy sát khí.

Sở Túy Hải khom lưng: “Tại hạ thật không biết nàng đi lúc nào…”

Cả hai vừa đi vừa lầm bầm, Đỗ Nhược từ xa lặng lẽ theo sau, nghe rõ từng câu từng chữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tiểu tiện nhân, dám cho bản công tử leo cây? Đi tìm! Tìm được rồi mang về cho ta!” –Châu Nhị gằn giọng.

Gà Mái Leo Núi

Sở Túy Hải cúi đầu đáp: “Nhị công tử yên tâm, huyện thành nhỏ thế này, đại ca ta quen biết rộng, tìm một người nữ tử không khó.”

Nghe bọn chúng trắng trợn nói năng, không tránh né người ngoài, Đỗ Nhược cười lạnh. “Thì ra trước kia ta nương tay quá, hình phạt còn chưa đủ sâu cay.”

Nàng theo dõi bọn chúng, thấy Sở Túy Hải đưa Châu Nhị về nhà xong mới quay lại học viện. Đỗ Nhược ghi lại địa điểm, rồi quay lại khu chợ.

Lúc này, nàng không muốn trở về nhà ngay, tâm trạng vẫn còn bực bội. Chợ đang rất náo nhiệt, nàng thong dong dạo quanh, ngắm nghía các sạp hàng. Đến một góc, nàng thấy một sạp bán cây non. Trên kệ xếp đầy chậu nhỏ, trong đó có một loạt cây con trông khá bắt mắt.

Nàng tò mò hỏi: “Chưởng quầy, đây là cây giống gì vậy?”

Người bán hàng đáp: “Đây là cây lê đó cô nương. Quả ngọt lắm, lại to nữa. Muốn trồng thì mua vài cây về trồng đi!”

Biết đây là giống lê – đúng thứ nàng còn thiếu trong không gian – Đỗ Nhược lập tức nói: “Ta lấy hết chỗ này.”

Sạp chỉ có vài chục cây, giá cả không quá đắt, khoảng năm lượng bạc. Dù không chắc có phải lê thật không, nàng cũng không quan tâm. Nếu trồng được thì tốt, không thì sau này đem đốt làm củi cũng không tiếc.

Sau khi đưa tiền, nàng lựa chỗ khuất, lặng lẽ chuyển hết cây vào không gian, giao cho hệ thống trồng tự động.

Sau đó, nàng tiếp tục dạo quanh. Vô tình đi tới cuối chợ, nơi chuyên buôn bán la ngựa, nàng vừa tới gần đã ngửi thấy mùi hôi nồng nặc.

Nghĩ tới chuyện cả nhà sau này cần xe cộ để đi lại, nàng quyết định vào xem thử.

Ông chủ thấy một tiểu tử gầy nhỏ đi vào, liền hồ hởi chào: “Tiểu huynh đệ, xem xe ngựa hay xe la vậy?”

Đỗ Nhược chưa kịp thay đồ, bị ông chủ tưởng lầm là nam tử.

Nàng nghiêng đầu hỏi lại: “Hai loại đó có gì khác nhau sao?”

Ông chủ cười đáp: “Xe la thấp, nhỏ; xe ngựa cao, rộng. Vì ngựa to hơn la.”

Đỗ Nhược gật đầu hiểu ra. May mà tổ phụ rõ, bằng không nàng thật sự có thể mua nhầm. Dưới sự hướng dẫn của ông chủ, nàng bắt đầu xem xét các kiểu xe ngựa.

Thấy nàng có vẻ quan tâm thật sự, ông chủ lại hỏi: “Tiểu ca xem xe ngựa, nhà ngươi có ngựa rồi chứ?”

Đỗ Nhược nở nụ cười nhàn nhạt: “Có rồi. Ta đi dắt ngựa tới. Chưởng quầy, phiền chọn cho ta cỗ xe tốt nhất.”

Ông chủ mừng rỡ: “Yên tâm! Để ta chuẩn bị sẵn cho tiểu ca!”