Sau khi rời khỏi cửa hàng xe ngựa không lâu, Đỗ Nhược dẫn theo một con ngựa lớn khỏe, chính là con ngựa mà Triệu Tiểu Tư đã cưỡi hôm qua. Con ngựa này vóc dáng mập mạp, khí lực dồi dào, lại tính tình hiền hòa, nàng vừa ý vô cùng, định sau này dùng nó để kéo xe ngựa.
Khi chưởng quầy thấy con ngựa nàng dẫn tới, không khỏi trợn mắt ngạc nhiên. Hắn nhìn kỹ, lập tức đổi giọng kính nể: “Thiếu gia, ngựa này quả thực là bảo mã! E rằng không dưới trăm lượng bạc a!”
Đỗ Nhược thầm nhủ trong bụng: “Đương nhiên là ngựa tốt. Một ngày có thể phi hơn trăm dặm, đâu phải hàng tầm thường.”
Nàng khách khí đáp: “Đa tạ chưởng quầy khen ngợi.”
Sau đó, chưởng quầy giới thiệu cho nàng một cỗ xe ngựa làm bằng gỗ thông, có mùi hương nhè nhẹ đặc trưng, kiểu dáng đơn giản mà tinh xảo, các mối nối đánh nhẵn bóng. Giá cả cũng phải chăng, vừa túi tiền. Đỗ Nhược hài lòng, lập tức trả ba mươi lượng bạc rồi đánh xe rời đi.
Có xe ngựa trong tay, việc chuyên chở đồ đạc thuận tiện hơn nhiều. Từ nay, mỗi lần muốn ra chợ mua bán, nàng không cần phải mượn xe người khác nữa.
Nàng còn dự định, trước khi rời huyện sẽ mua thêm một cỗ nữa. Một cỗ dùng công khai, một cỗ cất trong không gian, để khi cần thì lấy ra dùng ngay.
Đi ngang qua một tửu lâu lớn, Đỗ Nhược ngẩng đầu nhìn thấy bảng hiệu sáng choang, quy mô hai tầng, diện tích rộng lớn. Một nhà hàng như vậy mà có thể trụ vững, chứng tỏ làm ăn phát đạt.
Nghĩ đến việc trong không gian còn dư rất nhiều trái cây, rau củ chưa xử lý, lại không thể ăn hết, nàng lập tức động ý định bán thử một ít.
Nghĩ là làm, nàng ghìm cương dừng xe. Vừa nhảy xuống, một tiểu nhị đứng trước cửa lập tức chạy ra chào đón, giữ dây cương giúp: “Công tử, mời vào trong!”
Đỗ Nhược khẽ gật đầu, sải bước vào tửu lâu. Một tiểu nhị khác thấy nàng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, thái độ cung kính: “Công tử muốn dùng cơm sao? Mời ngồi bên này!”
“Không, ta đến không phải để ăn.” – Nàng đáp gọn.
“Vậy công tử đến vì việc gì?” – Tiểu nhị ngơ ngác hỏi lại.
“Ta muốn bàn việc làm ăn. Phiền ngươi gọi quản sự đến được không?”
Tiểu nhị thấy nàng nghiêm túc liền không dám chậm trễ, lập tức mời một trung niên nhân dáng vóc đĩnh đạc ra tiếp.
Người kia ôm quyền chào: “Tại hạ họ Quách, là quản sự ở đây. Công tử có điều gì muốn thương thảo, xin cứ nói.”
Đỗ Nhược cười nhẹ, nâng chén trà lên nhấp một ngụm cho dịu cổ họng, rồi thong thả nói: “Tại hạ có ít đặc sản núi rừng, không biết Quách chưởng quỹ có hứng thú nhập hàng hay không?”
Quách chưởng quỹ thoáng cau mày, hỏi: “Đặc sản gì vậy? Công tử có thể nói rõ hơn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lợn rừng, thỏ rừng, cá sống, rau củ sạch, lại còn có hoa quả tươi ngọt. Nếu ngài thấy hứng thú, ta có thể đem tới một ít để ngài xem qua.”
Quách chưởng quỹ nghe vậy liền vui vẻ: “Nếu thật sự có hàng tốt, giá cả hợp lý, ta chắc chắn sẽ thu mua toàn bộ. Công tử cứ mang tới thử, nếu chất lượng ổn, sau này có thể hợp tác lâu dài.”
Đỗ Nhược đứng dậy, ôm quyền nói: “Tốt, lát nữa ta sẽ quay lại.”
Nàng nhanh chóng rời khỏi tửu lâu, đánh xe đến một nơi vắng vẻ, quan sát kỹ lưỡng xung quanh thấy không ai bám theo mới dừng lại. Sau đó, nàng bước vào không gian.
May thay, hôm trước nàng đã thu thập được rất nhiều chăn và quần áo của bọn cướp. Giờ chúng phát huy tác dụng. Nàng trải chăn ra xe, rồi bắt đầu lấy hàng.
Nàng chọn một con lợn rừng nặng khoảng ba, bốn trăm cân, trói bốn chân lại, buộc kín mõm. Trong không gian hiện vẫn còn hơn năm mươi con, bán một vài con cũng không ảnh hưởng gì.
Rồi nàng đặt vào xe ba chiếc lồng thỏ, tổng cộng hơn hai mươi con. Cá thì được đựng trong một thùng gỗ lớn vốn dùng làm bồn tắm, loại cá to nặng mười cân một con, mười con đã đầy bồn.
Ngoài ra, nàng còn lấy ra hai giỏ rau củ tươi non, hai giỏ đầy ắp nho và táo, và cuối cùng là hai quả dưa hấu vừa chín đỏ. Dưa hấu hiện tại còn khá lạ lẫm, nhưng rất đáng để thử bán. Nếu được giá tốt, nàng sẽ nhân giống trồng thêm trong không gian.
Sắp xếp xong, nàng đánh xe trở lại tửu lâu. Quách chưởng quỹ như đã chờ sẵn ngoài cửa, vừa thấy xe tới liền mừng rỡ tiến ra đón: “Công tử, mang hàng tới rồi sao?”
Đỗ Nhược gật đầu mỉm cười, kéo rèm xe lên. Ánh mắt Quách chưởng quỹ lập tức sáng rực: lợn rừng mập mạp, thỏ rừng lanh lợi, cá tươi quẫy đuôi, rau củ xanh mướt, táo nho căng mọng… còn có hai quả dưa hấu to như đầu người!
Quách chưởng quỹ vội hô người dẫn xe vòng ra cửa sau. Vào tới hậu viện, hắn cho gọi thêm mấy hỏa kế ra phụ giúp.
Gà Mái Leo Núi
Mọi thứ được kiểm tra kỹ lưỡng. Rau quả tươi không một vết sâu, trái cây ngọt mát không hư hỏng, cá còn sống, thỏ khỏe mạnh, lợn rừng béo tốt. Quách chưởng quỹ không ngớt lời khen ngợi.
Đến khi thấy hai quả dưa hấu, hắn không khỏi tò mò: “Công tử, thứ này là gì vậy? Ta chưa từng thấy.”
Đỗ Nhược mỉm cười: “Thứ này gọi là dưa hấu. Nếu Quách chưởng quỹ muốn nếm thử, ta có thể bổ một quả cho mọi người cùng thưởng thức.”
“Vậy thì thật phiền công tử.” – Quách chưởng quỹ lập tức sai người vào bếp mang d.a.o ra.
Chẳng mấy chốc, con d.a.o được mang đến. Đỗ Nhược cẩn thận đặt quả dưa hấu lên bàn, dùng d.a.o cắt thành từng lát đều nhau. Phần ruột đỏ tươi lộ ra, nước dưa ứa ra sóng sánh.
Mọi người xung quanh kinh ngạc không thôi: “Thứ này là cái gì mà tươi ngon đến thế?”
Đỗ Nhược thấy ánh mắt sáng rỡ của Quách chưởng quỹ, liền lấy một miếng dưa, đưa tận tay: “Quách chưởng quỹ, mời nếm thử. Nếu thấy hợp khẩu vị, sau này ta có thể cung ứng thường xuyên.”