Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 133: Chờ báo thù



Thành trấn này có bốn tiệm gạo lớn, Đỗ Nhược chỉ trong vòng chưa đầy hai canh giờ đã lặng lẽ dọn sạch toàn bộ, không để lại một hạt thóc. Sau đó, nàng men theo ánh trăng, lặng lẽ trèo tường vào nhà họ Sở– nơi ở của Châu Nhị công tử. Dù sao thì món nợ cũ vẫn còn đó, nàng không thể nào bỏ qua.

Vừa vào trong đã thấy nơi đây được tu sửa vô cùng tỉ mỉ, sân trong bố trí cầu nhỏ nước chảy, đình đài lầu các khéo léo tinh xảo. Đỗ Nhược men theo hành lang dài, nhẹ chân nhẹ tay như mèo, không phát ra chút tiếng động nào, trong lòng cười thầm: “Châu Nhị công tử, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng để ta trả thù chưa?”

Khi tới gần một gian phòng còn sáng đèn, nàng áp sát cửa sổ, len lén nhìn vào. Chỉ thấy một nam tử trung niên đang ngồi sau án thư, tay cầm bàn tính, trên bàn bày đầy ngân phiếu. Xem ra đây chính là Châu gia chủ, không thể nào là hạ nhân.

Vừa định rời đi, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, liền nhanh chóng nhoáng người chui vào không gian. Thì ra là một tiểu tỳ bưng trà tiến vào, sau khi đặt ấm trà lên bàn, nàng ta còn nhẹ nhàng xoa bóp vai chọ Châu gia chủ, cười nói: “Lão gia vất vả rồi, ta đã pha trà mới, mời lão gia nếm thử.”

Châu gia chủ buông bàn tính, xoay người nắm lấy tay nàng ta, giọng khẽ cười: “Đã khuya như thế, sao còn chưa đi nghỉ?”

“Tướng công còn chưa nghỉ, sao thiếp dám yên tâm mà ngủ?” Nói rồi, nàng ta thẹn thùng ngả vào lòng hắn.

Đỗ Nhược suýt thì nôn tại chỗ, thầm rủa một tiếng. Nàng vội quay đầu rời đi, chẳng muốn nhìn thấy cảnh người sống ân ái giữa đêm khuya. Nhưng đồng thời trong lòng lại âm thầm ghi nhớ, thư phòng hẳn là nơi cất giấu ngân lượng quý giá. Nàng quyết định lát nữa sẽ quay lại.

Sau một hồi lục lọi khắp các phòng, cuối cùng nàng cũng tìm được gian phòng của Châu Nhị. Kẻ từng trêu ghẹo nàng ngoài đường giờ đây đang ngủ say sưa trên giường, ngáy nhẹ như lợn con. Đỗ Nhược không chút khách khí, dọn sạch mọi thứ trong phòng hắn, từ quần áo, chăn gối đến cả ghế nhỏ, bình trà, thậm chí cái giá kê hoa cũng bị nàng thu vào không gian. Dưới gầm giường còn có một chiếc rương nhỏ chứa đầy thỏi bạc và ngân phiếu, nàng không chút do dự lấy hết.

Xong xuôi, nàng đi tới phòng làm việc bên cạnh. Trong đó bày đầy sách vở, giá sách chồng chất. Đỗ Nhược chẳng khách sáo, gom sạch tất cả sách cùng giá sách, đem vào không gian. Khi di chuyển giá sách, nàng phát hiện một vết nứt mờ trên vách tường. Dùng d.a.o nhỏ khẩy ra, quả nhiên có một cánh cửa ẩn sau đó, khóa bằng hai ổ khóa đồng lớn. Nàng rút kéo thép, cắt gọn cả hai khóa như cắt đậu hũ, đẩy cửa vào thì thấy bên trong là một mật thất chứa toàn rương gỗ lớn, tất cả đều được niêm phong cẩn mật. Chưa cần mở ra, nàng cũng biết bên trong toàn là thứ tốt. Không chút do dự, nàng gom hết vào không gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó, nàng quay lại thư phòng của Châu gia chủ. Nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy hai thân thể lõa lồ quấn lấy nhau dưới ánh nến mờ. Đỗ Nhược rút ra nửa viên thuốc mê, ném vào khe cửa, chờ thêm một lát rồi mở hé cửa sổ, che miệng bằng khăn tay, len lén trèo vào trong. Nàng không quên kéo chăn đắp lên người hai kẻ kia, rồi thản nhiên đánh giá gương mặt tiểu tỳ một lượt – cũng xem như sắc nước hương trời.

Nàng bắt đầu tìm kiếm cẩn thận trong thư phòng. Những món cổ vật, thư họa treo tường, bình sứ quý giá đều lần lượt bị nàng cho vào không gian. Khi đã thu dọn gần hết, nàng rời khỏi thư phòng, đi thẳng tới khu nhà bếp của Châu gia. Nhà bếp thông với nhà kho, nàng thu hết gạo, bột, dầu, ngũ cốc, thậm chí lấy luôn cả cái nồi lớn trên bếp. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, nàng lặng lẽ rời khỏi Châu gia.

Gà Mái Leo Núi

Rời khỏi đó, Đỗ Nhược một mạch đến học viện. Học viện nhỏ nhưng yên tĩnh, chỉ có vài gian phòng học và mấy sân nhỏ. Nàng đi thẳng tới khu ký túc xá phía sau, nơi các học trò ở trọ.

Rất nhanh, nàng tìm thấy nơi ở của Sở Túy Hải. Trên tấm biển gỗ trước cửa đề rõ: “ Sở Túy Hải”. Ánh nến trong phòng còn sáng. Nàng len lén nhìn qua khe cửa, thấy hắn đang chăm chú chép sách, cầm bút nghiêm túc như thể là một học trò siêng năng.

Đỗ Nhược không nhịn được cười, “Tên này cũng có lúc chuyên tâm như vậy, xem ra ta coi thường hắn rồi.”

Sở Túy Hải ngày thường chỉ lo nịnh bợ Châu Nhị, nhưng gần đây vì túng tiền, hắn nhận việc chép sách thuê, phải thức đêm để kiếm thêm chút ngân lượng.

Không bao lâu sau, Sở Túy Hải bắt đầu ngáp dài, gật gù rồi gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi. Đỗ Nhược ném tiếp nửa viên thuốc mê qua khe cửa, chờ một hồi mới nhẹ nhàng bẻ khóa, mở cửa len lén bước vào.

Trong phòng bài trí đơn sơ, chăn chiếu cũ kỹ, chỉ có vài bộ y phục là còn lành lặn. Đỗ Nhược liếc một cái rồi đem hết vào không gian, thầm nghĩ sẽ đem phân phát cho người nghèo. Nàng nhanh chóng kiểm tra từng ngóc ngách trong phòng, đồ vật quý giá chẳng có mấy, nhưng lại tìm thấy mấy quyển sổ nợ và vài bao thư nhỏ giấu dưới chiếu. Nàng mở ra xem, không ngoài dự đoán, đều là thư tình hoặc giấy ghi khoản vay nợ giữa hắn với đám thiếu gia giàu có. Nàng cười lạnh, cũng mang hết đi.

Dọn dẹp xong, Đỗ Nhược không ở lại lâu. Trước khi đi, nàng còn lấy một nhánh củ hành tươi từ không gian ra, nhét vào trong ống tay áo của Sở Túy Hải. Xem như phần quà báo đáp cho kẻ từng muốn dòm ngó nàng.