Nhìn thấy miếng dưa hấu mà Đỗ Nhược đưa tới, Quách chưởng quỹ vui vẻ nhận lấy, không biết bản thân có ăn hết được hay không, liền cắn một miếng lớn, đến mức suýt nữa cắn cả vỏ vào miệng. Ngay lập tức, một dòng nước ngọt thanh mát lan tỏa trong miệng, khiến mắt ông sáng rỡ.
Ông không khỏi cảm thán: “Dưa hấu này thật sự rất ngọt, nước nhiều, lại thanh mát dễ chịu. Ngay cả vỏ cũng giòn giòn, không đắng chút nào. Một quả dưa hấu thượng phẩm như thế này, người già hay trẻ nhỏ ăn đều rất hợp.”
Nghe ông khen ngợi, những người khác cũng không nhịn được, vây lại: “Để ta thử một miếng xem nào.” Đám đầu bếp và học trò trong tửu lâu lập tức tới lấy từng miếng dưa để nếm.
Ai nấy đều tấm tắc khen ngon: “Ngọt quá! Thật sự chưa từng ăn loại dưa nào ngon đến vậy!”
Đỗ Nhược thấy họ ăn đến mức suýt ăn cả vỏ, liền có chút ngượng ngùng. Nàng vội giải thích: “Vỏ dưa có thể dùng riêng để chế biến món ăn. Có thể xào, trộn lạnh hoặc hầm đều được, rất ngon.”
Quách chưởng quỹ nghe vậy lập tức sai người ghi lại cách chế biến, sau này sẽ thử đưa vào thực đơn. Trong chớp mắt, cả quả dưa hấu lớn đã bị ăn sạch không còn một miếng.
Thấy mọi người vui vẻ, Đỗ Nhược cũng hào phóng cười nói: “Nếu ai cũng thích như vậy thì quả dưa còn lại, coi như ta tặng mọi người nếm thử.”
“Đa tạ công tử!” – Bọn đầu bếp và học trò đồng thanh cảm tạ. Loại quả ngon như thế này, e rằng cả đời chưa chắc được ăn một lần. Công tử đúng là người hào phóng hiếm thấy.
Quách chưởng quỹ cũng cười ha ha: “Công tử thật biết tiêu tiền đúng chỗ!”
Nói rồi, hai người cùng bước vào phòng trong bàn bạc giá cả. Do huyện thành cách thôn Thanh Sơn khá xa, Đỗ Nhược cũng không chắc tương lai có còn cơ hội tới đây lần nữa, cho nên quyết định chỉ giao dịch một lần này, chưa tính chuyện hợp tác lâu dài. Tuy vậy, nếu sau này có dịp quay lại, nàng sẽ mang nhiều nguyên liệu quý hơn, ưu tiên cung cấp cho tửu lâu này.
Sau một hồi mặc cả, hai bên thống nhất được giá cả từng loại: lợn rừng, thỏ rừng và cá tính theo cân; rau củ, trái cây tính theo giỏ hoặc quả. Vì hàng hóa hiếm, giá nhập tuy cao nhưng Quách chưởng quỹ không phản đối.
Nhận được bạc, Đỗ Nhược rời khỏi tửu lâu, trong lòng vô cùng khoan khoái. Đánh xe về phía trước, nàng vừa đi vừa huýt sáo khe khẽ, hôm nay buôn bán thành công, lời không dưới bảy tám mươi lượng bạc.
Trước khi về nơi thuê trọ, nàng cất xe ngựa vào không gian, ôm theo một con ngỗng béo mà vui vẻ quay về sân nhà. Tối đó, con ngỗng được hầm trong nồi sắt, hương thơm lan khắp gian bếp.
Sở Vân Châu cuối cùng cũng có một bữa cơm đúng nghĩa, ăn đến mức thoả mãn cả tâm lẫn thân, cảm thấy dù vết thương còn đau, nhưng đổi lại được ngày như hôm nay cũng đáng.
Sau bữa ăn, hắn nửa nằm nửa ngồi dựa vào chăn, lẳng lặng ngắm thê tử bận rộn trong nhà. Đỗ Nhược đang đun một nồi nước nóng lớn để lau người cho hắn. Những ngày qua hắn đổ mồ hôi khá nhiều, Đỗ Nhược đứng gần phát hiện mùi cơ thể nồng hơn thường ngày, âm thầm cau mày.
Vì ngại, hắn không muốn để hai huynh đệ họ Triệu giúp, nhưng lại không thể cự tuyệt thẳng thừng. Cuối cùng, đành để họ đỡ xuống giường, cởi đồ giúp hắn, lau sạch người rồi thay y phục mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả quá trình, Sở Vân Châu không nói lấy một câu, vẻ mặt âm trầm.
Trong lúc đó, Đỗ Nhược đang đun thuốc trong bếp. Khi trở lại, thấy hắn đã mặc bộ đồ ngủ mới mua. Nàng đặt bát thuốc lên bàn, ngồi cạnh hắn, dịu dàng nói: “Đến đây, uống thuốc nào.”
Gà Mái Leo Núi
Sở Vân Châu quay đầu sang một bên, rõ ràng đang giận. Hắn lạnh giọng: “Ta không muốn uống.”
Thìa thuốc đã đưa tới tận miệng, Đỗ Nhược nhẹ giọng dụ dỗ: “Uống đi. Loại thuốc này chỉ cần uống sau hai bữa. Đại phu nói thuốc có thể tiêu trừ huyết ứ trong cơ thể. Bên ngoài có thể thấy vết thương, nhưng bên trong thì không. Nếu không trị sớm, về sau có thể di chứng.”
Sở Vân Châu những ngày đầu chịu đau mới chịu uống, hai hôm nay đỡ hơn rồi liền muốn trốn tránh. Hắn nhíu mày: “Ta cảm thấy ổn rồi, thuốc này đắng lắm, không muốn uống nữa.”
Đỗ Nhược thấy hắn vẫn bướng bỉnh, khóe môi khẽ cong: “Ta đã đoán ngươi sẽ nói vậy. Nên đã cho thêm mật ong rồi. Không tin thì nếm thử, thật sự có vị ngọt.” Nói rồi, nàng đưa thìa thuốc lên miệng nếm một chút.
Không còn cách nào khác, Sở Vân Châu đành cắn răng uống hết cả bát thuốc. Quả nhiên không đắng như tưởng tượng, thậm chí còn có chút ngọt.
Vừa uống xong, Đỗ Nhược lập tức nhét cho hắn một viên kẹo: “Ngậm cái này đi cho đỡ đắng.”
Đừng hiểu lầm, viên kẹo trông bình thường ấy thực ra là loại kẹo ngậm chứa tinh chất giúp an thần, ngủ ngon – một sản phẩm hiện đại mà nàng cất giữ trong không gian từ trước.
Quả nhiên, không lâu sau, Sở Vân Châu đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc này, hai huynh đệ nhà Triệu cũng rửa mặt xong, trở về phòng nghỉ ngơi. Đợi tất cả yên ổn, Đỗ Nhược nhanh chóng thay một bộ y phục nam nhân gọn gàng, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, trèo qua tường sân, biến mất vào màn đêm.
Gần sáng, trên con phố vắng lặng của huyện thành, một bóng người gầy gò lặng lẽ xuất hiện. Trời còn tối, phố chưa người qua lại, nên dù chỉ một tiếng bước chân cũng vang lên rất rõ.
Vì không muốn gây chú ý, Đỗ Nhược không dám cưỡi ngựa. Trước cửa tiệm gạo nhà họ Châu, nàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn tấm bảng lớn ghi hàng chữ “Châu gia mễ điếm”.
Nàng lấy từ trong không gian ra một chiếc kéo thép – công cụ đặc biệt dùng để cắt khóa sắt. Một tiếng cạch, ổ khóa bị cắt gọn gàng. Nàng đẩy cửa bước vào rồi lập tức đóng lại.
Bên trong tiệm là các thùng gỗ đựng đầy gạo, bột mì và các loại bột xay khác. Đỗ Nhược chẳng cần đắn đo, trực tiếp đưa hết các thùng vào không gian. Chẳng mấy chốc, cả cửa hàng gạo sạch trơn, không còn một hạt.
Biết chắc còn nhà kho phía sau, nàng lần theo lối đi vào hậu viện. Quả nhiên, trong kho chất đầy bao tải gạo, được xếp ngăn nắp thành từng chồng. Đỗ Nhược hân hoan đưa toàn bộ vào không gian.
Xong xuôi, nàng không nán lại, lặng lẽ rời khỏi nơi này, chuẩn bị tiến đến cửa hàng tiếp theo.