Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 140: Đồng cảm tràn lan. Ba huynh đệ



Sở Vân Hòa thấy ba đứa trẻ mở to đôi mắt, tràn đầy cầu khẩn nhìn mình thì bất đắc dĩ chống nạnh thở dài. Đây không phải lần đầu tiên mấy tiểu tử này làm trò như thế. Trước kia, chúng cũng từng cứu những con thỏ nhốt trong chuồng heo bằng cách đó, kết quả bây giờ nhà đã nuôi mấy chục con thỏ, vậy mà chẳng ai nỡ g.i.ế.c lấy một con để ăn thịt.

Đúng lúc ấy, một trong hai con ngỗng trắng đang ngồi xổm dưới đất đột nhiên rụt người lại, “cục tác” một tiếng, rồi đẻ ra một quả trứng ngỗng to bằng nắm tay người lớn, nằm ngay trên mặt đất.

Ba đứa nhỏ chưa kịp nhìn thấy, nhưng Sở Vân Hòa thì thấy rõ mồn một. Hắn bước tới nhặt quả trứng, cười ha hả: “Con súc sinh này, không đẻ trứng sớm cũng không đẻ muộn, lại đẻ ngay lúc chuẩn bị bị g.i.ế.c thịt.”

Tam Bảo nhảy cẫng lên vui mừng: “Đây là trứng do con ngỗng lớn đẻ ra! Chúng ta muốn ăn trứng của ngỗng lớn!”

Đại Bảo và Nhị Bảo cũng tranh nhau nói: “Một quả trứng to thế này! Để con xem chút, để con sờ một cái!”

Sở Vân Hòa thấy mấy đứa nhỏ hớn hở như vậy, lòng cũng mềm nhũn. Hắn cúi người xuống, để từng đứa chạm tay vào quả trứng ngỗng, lòng bàn tay bé nhỏ đen nhẻm nhưng tràn đầy phấn khích.

“Được rồi, được rồi,” Sở Vân Hòa cười, “chúng ta không g.i.ế.c hai con ngỗng này nữa. Nhưng các con phải hứa với cha một chuyện.” Hắn ngồi xổm xuống, xoa đầu Đại Bảo, ánh mắt nghiêm nghị.

“Chuyện gì vậy cha? Cha nói mau đi!” Đại Bảo lo lắng hỏi.

“Sau này các con phải chăm sóc thật tốt cho hai con ngỗng này. Cho ăn, cho uống, dọn tổ cho chúng, không được để chúng chạy ra ngoài phá ruộng người ta. Có làm được không?”

“Làm được! Làm được ạ!” Ba đứa nhỏ đồng thanh trả lời, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Sở Vân Hòa hài lòng đứng dậy: “Tốt. Đã thích thì giữ lại, nhưng phải nhớ kỹ lời hứa của mình đó!”

Ba đứa nhỏ vui sướng chạy vòng quanh sân, tay ôm chặt lấy ngỗng, vừa chạy vừa cười rộn ràng.

Sở Vân Hòa cầm quả trứng ngỗng trở về nhà. Vừa vào cửa, Sở Vân Bạch đã tò mò hỏi: “Nhị ca, sao không bắt ngỗng mà lại mang trứng về?”

Sở Vân Hòa giơ quả trứng ngỗng lên, to như ba quả trứng gà gộp lại, khiến ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.

“Đây là trứng ngỗng thật sao?” Có người hỏi.

“Ta vừa định bắt nó thì nó đẻ ra trứng ngay trước mặt. Các ngươi nói xem, có trùng hợp không?” Sở Vân Hòa lắc đầu, nửa bực nửa buồn cười. Hắn không biết có phải con ngỗng này định lấy trứng đổi mạng không nữa.

Đỗ Nhược nghe vậy cũng thấy bất ngờ. Nàng không nghĩ rằng trong hai con ngỗng lại có một con là ngỗng mái, vậy mà lại trùng hợp đẻ trứng vào lúc đó.

Lão Sở cười cười: “Quả là trùng hợp. Đây là thiên ý rồi, giữ lại đi.”

Sở Vân Hòa gật đầu: “Đại Bảo và các đệ đệ đều rất đồng cảm. Chắc nhà mình cũng không nỡ ăn thịt hai con ngỗng này đâu.”

Gà Mái Leo Núi

Lý Quý Hoa cầm quả trứng, vui vẻ nói: “Để ta bảo mẹ nấu canh trứng ngỗng!”

Tuy Sở Vân Bạch có hơi thất vọng vì không được ăn thịt ngỗng, nhưng nghĩ đến chuyện nó vừa đẻ trứng thì cũng không nỡ hạ dao.

Chẳng bao lâu sau, Tiền thị nấu xong bữa cơm. Cả nhà quây quần bên bàn ăn. Tuy không có món ngỗng hầm trong nồi gang, nhưng giữa bàn là một bát canh trứng ngỗng nóng hổi, bên cạnh là dương xỉ rừng xào với thịt xông khói, hương thơm lan tỏa, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dùng bữa xong, Sở Vân Hòa đề cập đến chuyện ra trấn bán dưa muối: “Cha, mẹ, tam đệ, tam nương, dưa muối nhà ta đã nhiều lắm rồi, không thể cứ chất mãi trong nhà thế này được. Nếu không bán, e là sắp hết lọ đựng rồi. Bây giờ nhà có xe ngựa, hay là mang ít dưa muối tới nhà hàng bán thử?”

Từ khi Đỗ Nhược rời nhà cũ, việc bán dưa muối cũng tạm dừng. Một phần vì mọi người không quen giao tiếp với thương nhân, phần khác là sợ muối không đúng vị, ảnh hưởng đến danh tiếng và khách quen.

Trong mấy ngày qua, họ đã mua xe đẩy, hũ sành, bình gốm, ngày ngày lên núi hái rau, đêm đến lại ngồi muối dưa. Làm thì nhiều, mà chưa thấy đồng bạc nào, trong lòng không khỏi nóng ruột.

Đỗ Nhược nói: “Nhà đã có xe ngựa, đúng là tiện. Nhưng trước khi đem ra chợ, nhất định phải nếm thử dưa muối đã. Nếu không ngon, ta không yên tâm đâu.”

Dù nàng đã cẩn thận dặn kỹ cách muối cho hai tẩu tẩu , nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Nếu chẳng may muối sai, để người ngoài ăn phải rồi chê bai, thì danh tiếng cả nhà cũng mất theo.

Lý Quý Hoa nhanh miệng: “Tam nương yên tâm, chúng ta muối theo đúng lời ngươi dặn, còn nếm thử nữa. Vị không sai đâu.”

Vừa nói, nàng vừa bưng từ bếp ra hai đĩa — một đĩa dưa muối, một đĩa rau muối.

“Tam nương nếm thử xem sao?”

Đỗ Nhược gắp một miếng dưa, cho vào miệng nhai, mắt sáng lên: “Ừm, đúng là rất ngon!”

Nàng lại nếm thử đĩa rau muối, vị cũng y như cũ, giòn thơm vừa miệng.

Gật đầu hài lòng, Đỗ Nhược nói: “tẩu tẩu làm rất tốt. Ta nghĩ ngày kia là phiên chợ lớn, chờ đúng ngày ấy đem ra bán. Đừng để người trong thôn thấy rồi bàn ra tán vào, tốt nhất là đi vào ngày ít người.”

Lão Sở gật gù: “Nghe lời dâu ba. Dù sao dưa muối để thêm hai hôm cũng không hỏng.”

Sau khi từ nhà cũ trở về, Đỗ Nhược cùng Sở Vân Châu thu dọn gian phòng của mình. Nàng trải lại đệm, sắp xếp gối chăn, rồi dặn chàng ngồi nghỉ. Sau đó, nàng múc nước đun nóng, chuẩn bị cho chàng tắm rửa.

Tắm xong, Đỗ Nhược gọi: “Vân Châu, huynh đi rửa mặt đi. Ngồi xe cả ngày, chắc mỏi người lắm.”

Quả thật Sở Vân Châu cảm thấy lưng mỏi ê ẩm. Gần đây vì bị thương nên nằm nhiều, giờ ngồi xe suốt ngày, cơ thể có chút không quen.

Khi tắm xong trở vào, thấy vợ vẫn còn đang lau dọn, Sở Vân Châu không khỏi đau lòng: “Nương tử, nàng cũng đi rửa mặt rồi nghỉ đi. Việc dọn dẹp, ngày mai làm cũng được.”

Đỗ Nhược cũng chẳng phải người cố sức làm lụng, nghe vậy thì gật đầu đồng ý. Nàng rửa mặt qua loa, rồi cùng trượng phu lên giường, hai người tựa vào nhau, mau chóng chìm vào giấc ngủ yên lành.

Cùng lúc đó, Tiền thị quay về phòng mình, nhìn đống đồ chất đầy trên giường. Bà bắt đầu phân phát trái cây, đồ khô cho hai nàng dâu, để gạo thóc vào tủ, dầu muối dấm tương thì đem vào bếp cất.

Ba quả dưa hấu lớn kia quá cồng kềnh, bà chưa muốn chia nhỏ ra từng phòng, trong bụng nghĩ đợi cả nhà đông đủ rồi cùng bổ ăn một lượt cho vui.

Lão Sở nằm dựa vào đầu giường, lặng lẽ nhìn vợ bận rộn, ánh mắt nhu hòa. Ông khẽ thở dài, giọng đầy cảm khái: “Dâu ba thật có bản lĩnh! Nhìn đồ nàng mang về, ngay cả có bạc cũng chưa chắc mua được.”

Tiền thị cũng biết rõ, mấy ngày qua cả nhà ăn táo, ăn nho đều là thứ chỉ có ở nhà mình. Nếu Đỗ Nhược không có năng lực, sao có thể mang về những thứ tốt như thế?

Bà chậm rãi nói: “Tôi cũng nghĩ vậy. Không biết đứa nhỏ ấy trước kia đã trải qua những gì, nhưng giờ gả vào nhà ta, lại thật lòng đối đãi như người nhà.”

Lão Sở gật đầu, đôi mắt già nua đầy tán thưởng.