Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 145: Nghe lời vợ của anh trai thứ ba



Sau khi Lý Quý Hoa rời đi, Đỗ Nhược nhanh chóng leo lên xe ngựa. Trong sân không một bóng người. Ngay khi rèm buông xuống, nàng lập tức tiến vào không gian. Từ trong kho, nàng lấy ra vài chiếc giỏ lớn: một giỏ táo, một giỏ nho, ước chừng nặng chừng năm, sáu mươi cân, thêm một túi nho khô gần ba mươi cân và một túi đậu phộng rang. Dù gì hai ngày nữa cũng quay lại trấn, khi ấy nàng sẽ tiếp tục giao hàng bổ sung.

Sau khi trở lại xe ngựa, nàng vội vã ghé vào quán trà cách tửu lâu không xa. Vừa thấy nàng, tiểu nhị quán trà liền chạy vào hậu viện báo với chưởng quầy.

Đỗ Nhược bước vào phòng, cẩn thận đặt từng giỏ trái cây mang theo lên bàn. Những thứ này không nhẹ, nhưng đường không xa, nàng có thể chịu được. Một lúc sau, chưởng quầy từ trong đi ra, vừa thấy nàng thì vô cùng mừng rỡ: “A! Cô Đỗ, cuối cùng cô cũng tới rồi.”

Đỗ Nhược cười nhẹ ngượng ngùng: “Gần đây trong nhà có chút việc, nên chậm trễ… mong chưởng quầy thông cảm.”

Chưởng quầy gật đầu: “Không sao không sao. Mấy thứ cô mang theo lần này là gì thế?”

Đỗ Nhược mở vải phủ giỏ ra, lộ ra bên trong là táo và nho: “Đây là nho mới hái, chưởng quầy thử xem có hợp khẩu vị không. Nếu tốt, ngày mai ta lại mang thêm tới.”

Chưởng quầy cầm một chùm nho lên xem kỹ, thấy quả tròn đầy, bóng bẩy, liền hái một quả nếm thử. Vừa vào miệng, ánh mắt hắn liền sáng rỡ, liên tục gật đầu khen ngợi: “Tốt lắm! Nho này ngọt mà không gắt, tươi rói. Cô Đỗ, thực sự là thứ tốt.”

Đỗ Nhược hỏi: “Vậy giá cả…”

Chưởng quầy xua tay, cười đáp: “Cô yên tâm. Chúng ta hợp tác không phải lần đầu. Đồ của cô lúc nào cũng chất lượng. Giá cả ta sẽ trả xứng đáng, tuyệt đối không thiệt.”

Hai người lại nói thêm vài câu, chưởng quầy liền trả bạc cho nàng. Nhận bạc xong, nàng không nấn ná mà vội vàng quay lại tửu lâu.

Lúc trở lại, Đỗ Nhược thấy Lý Quý Hoa đang ngồi trước bàn ăn, mắt mở to nhìn chằm chằm vào mâm thức ăn phong phú: một đĩa thịt kho nâu bóng, một cái chân giò mềm rục, một con gà quay vàng óng, thêm một đĩa rau xanh, một phần thịt bò kho thơm ngào ngạt cùng hai bát cơm trắng bốc khói.

Từ bé tới lớn, Lý Quý Hoa chưa từng được ăn bữa nào hoành tráng như vậy, lại còn tại tửu lâu lớn trên trấn. Nhìn mâm cơm ba món mặn hai món rau, nàng bất giác nghĩ: “Chừng này đồ, phải mất bao nhiêu bạc chứ!”

Nàng càng nhìn càng cảm thấy bất an. Không lẽ… số thức ăn này bị tính vào tiền bán dưa muối? Đang băn khoăn thì Đỗ Nhược trở vào.

Thấy vẻ mặt lo lắng của Lý Quý Hoa, nàng hỏi: “tẩu tẩu, sao không ăn?”

Lý Quý Hoa vội đứng lên: “tam nương, bữa cơm thế này chắc tốn không ít bạc đâu?”

Đỗ Nhược bật cười, hiểu ngay tâm tư nàng: “Chưởng quỹ Trần mời ăn đấy, miễn phí mà. Cứ ăn đi, đừng lo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“A!” Lý Quý Hoa sững người. Chỉ riêng nguyên liệu nấu chừng này đã tốn cả mấy chục đồng, bán trong tửu lâu ít ra cũng đáng mấy trăm.

Nhận ra bản thân thất lễ, nàng vội lấy tay che miệng, cười ngượng ngùng: “tam nương, tỷ không có ý đó.”

Đỗ Nhược hiểu rõ. Nếu là người khác, e cũng sẽ nghĩ vậy. Nàng mỉm cười: “Thôi ăn trước đi. Ta còn chút việc, lát nữa sẽ quay lại. Ăn xong đợi ta nhé, về nhà rồi nói chuyện tiếp.”

Lý Quý Hoa trong lòng có cả đống thắc mắc nhưng không dám hỏi, chỉ đành gật đầu, đưa đũa cho Đỗ Nhược: “muội muội, cùng ăn nào.”

Mẹ chồng từng dặn: phải nghe lời tam nương . Nay mâm cao cỗ đầy bày trước mặt, chẳng tốn xu nào, không ăn thì thật uổng phí.

Đỗ Nhược tuy từng nếm không ít món ngon, nhưng cũng động đũa nếm thử vài món. Thịt kho thơm nhưng mặn, chân giò quá béo, nàng chỉ ăn hai miếng thịt bò kho rồi ngưng. Dù sao công thức kho thịt nàng đã bán cho tửu lâu, nay nếu tự làm lại món tương tự e là không hay, nên nàng cũng chẳng muốn phiền phức.

Ăn lưng bụng, nàng đẩy bát cơm sang cho Lý Quý Hoa, rồi vội vã rời đi.

Lý Quý Hoa nhìn bóng lưng nàng, không khỏi lo lắng: “tam nương, nhớ về sớm đó!”

“Được rồi, đừng lo,” Đỗ Nhược đáp lại rồi nhanh chóng rời khỏi tửu lâu.

Nàng lái xe ngựa tới tiệm gốm, không do dự mua sạch số bình gốm trong quán. Sau đó lại ghé tiệm sắt mua thêm mấy cái lồng nhốt gia súc. Xong xuôi, nàng điều khiển xe ngựa ra ngoài trấn, đi về phía đồng trống.

Tới nơi, nàng đưa xe vào khoảng đất trống, để ngựa thả sức gặm cỏ, rồi đưa xe tới bãi sau biệt viện. Nàng lôi từng chiếc bình gốm xuống xe, xếp ngay ngắn một góc. Sau đó, nàng bắt đầu chuẩn bị bắt thú.

Từ không gian, nàng lấy ra s.ú.n.g b.ắ.n thuốc mê, ngắm chuẩn, b.ắ.n một mũi vào m.ô.n.g một con lợn rừng đang lượn lờ gần bờ suối. Khi nó lảo đảo ngã xuống, nàng nhanh chóng trói lại, đặt lên xe. Tiếp theo là hai lồng thỏ rừng, mười con vịt và mười con cá.

Điều khiến nàng bất ngờ chính là bầy cá và vịt nay đã sinh sôi nảy nở. Cá thì nhiều đến nỗi bơi chật cả mặt nước, còn vịt thì dường như đã gấp đôi số lượng ban đầu. Chắc chắn là chúng đã đẻ trứng và ấp nở thành công.

Tuy chưa tìm thấy tổ vịt, nhưng nàng đoán chúng làm tổ ở đâu đó gần bờ. Dù gì hiện giờ không có thời gian, nàng cũng không truy tìm kỹ.

Gà Mái Leo Núi

Đằng xa, một con ngỗng lớn đứng hiên ngang, nhưng nàng chẳng buồn bắt. Nàng chất đầy chiến lợi phẩm lên xe, thêm một giỏ củ cải to như cái chậu. Loại củ cải này ở không gian có vẻ đã biến dị, rất to và ngọt. Nàng định tối nay sẽ làm củ cải khô, chắc chắn bán rất chạy.

Cuối cùng, nàng còn phát hiện hai con cừu đã sinh thêm hai con non, tổng cộng bốn con. Nhìn đàn cừu, nàng không giấu được vui mừng. Chỉ cần nghĩ tới thịt cừu xiên, cừu nướng nguyên con, canh lòng cừu… nàng đã nuốt nước miếng ừng ực.

Nàng thầm nghĩ: nếu có cơ hội gặp người bán cừu, nhất định phải mua thêm vài con, nuôi cả đàn trong không gian. Ký ức ngày tận thế vẫn còn rõ ràng trong đầu nàng: hàng trăm con cừu trong một trang trại bị xác sống xé xác, m.á.u chảy thành sông. Khi đó nàng trốn trong tầng hầm cả tuần không dám ló đầu ra. Từ ấy tới nay, có thịt cừu ăn là chuyện chẳng dễ dàng gì.