Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 146: Tìm hiểu thêm từ anh trai và chị dâu



Sau khi Đỗ Nhược chuẩn bị xong mọi thứ, nàng dự định tới trang trại tìm lại ngựa. Vừa đến nơi, nàng đã thấy gia đình Tia Chớp đang ung dung gặm cỏ ở xa, vì vậy cũng không muốn làm phiền.

Chỉ chốc lát sau, con ngựa đỏ đã ăn no, ngẩng đầu lên nhìn nàng, rồi chạy thẳng về phía nàng như thể đã nhận ra chủ. Nhìn dáng vẻ thân thiết đó, Đỗ Nhược thầm nghĩ cũng nên đặt tên cho nó, để sau này dễ gọi.

Nàng chợt nghĩ tới cái tên “Tiểu Hồng”, vì màu lông đỏ au của nó rất hợp, nhưng nghĩ lại biệt danh của nhị tẩu nhà chồng cũng là Tiểu Hồng, nàng đành lắc đầu bỏ qua. Sau một hồi cân nhắc, nàng nghĩ ra cái tên “Tảo Tảo”, vừa dễ thương, vừa đặc biệt, lại phản ánh đúng sắc lông đỏ sậm như sớm mai của con vật.

Đỗ Nhược vuốt ve bờm con ngựa, nhẹ giọng nói: “Từ nay về sau, ngươi tên là Tảo Tảo, được chứ?”

Gà Mái Leo Núi

Tảo Tảo như hiểu được lời nàng, hí lên một tiếng, rồi khịt mũi đáp lại. Nhưng thật ra Tảo Tảo là ngựa đực, nếu biết tên mình là của giống cái, có khi đã hất nàng bay mất rồi.

Lần này, nàng không dùng dịch chuyển trong không gian, mà trực tiếp cưỡi Tảo Tảo đến chỗ giấu xe ngựa, rồi buộc dây thắng xe vào nó. Vừa xong, cả người và xe liền xuất hiện ở bụi rậm ngoài thị trấn Ngọc Sơn.

Việc xuất hiện quá đột ngột có thể dọa người ta khiếp vía, may mắn là nơi đó vắng vẻ, không có ai nhìn thấy.

Đỗ Nhược nhanh chóng đánh xe về tửu lâu, dừng lại ở sân sau, rồi sai tiểu nhị mời chưởng quỹ Trần tới.

“Vâng, ta đi ngay,” tiểu nhị lễ phép đáp, rồi rảo bước vào trong. Một lát sau, mấy đầu bếp đang rảnh việc liền đi ra sân, tò mò nhìn xe ngựa chất đầy hàng hóa, hỏi: “Cô Đỗ, trong xe có gì thế?”

Đỗ Nhược mỉm cười đáp: “Lát nữa các huynh sẽ biết thôi. Làm phiền giúp ta gỡ hàng xuống.”

Các đầu bếp nghe vậy liền vui vẻ xắn tay áo lên phụ giúp. Một nữ tử xinh đẹp lại gọi họ là “huynh”, lòng ai nấy đều ấm áp, như có gió xuân thổi qua. Đừng nói gỡ hàng, bảo họ khiêng cả xe đi chắc cũng không ai từ chối.

Khi chưởng quỹ Trần tới nơi, thì mọi thứ đã được dỡ xuống, chất đầy nửa sân. Hắn nhìn thấy con lợn rừng to lớn, lại còn có cả thỏ rừng và cá, mừng rỡ không thôi: “Được, rất tốt!”

Chưa kể đến thịt lợn rừng quý thế nào, chỉ riêng thỏ và cá cũng đủ thu hút khách. Rồi hắn lại nhìn thấy giỏ vịt sống và giỏ củ cải to, lập tức đặc biệt chú ý đến củ cải.

Ở trấn này, nhiều người có thói quen ăn củ cải sống, mà củ cải nhà người ta bình thường bé nhỏ cứng cáp, còn đám củ cải trong giỏ lại trắng nõn, bóng bẩy. Tiểu nhị từ trước đã chuẩn bị sẵn dao, chưởng quỹ Trần liền cắt một miếng cho vào miệng nhai thử.

“Ồ! Ngọt lịm, giòn tan!” Hắn cắn một miếng, đôi mắt liền sáng rực, ăn luôn miếng nữa, gật đầu liên tục.

Hắn quay sang hỏi: “Cô Đỗ, còn nhiều củ cải như vậy không?”

Đỗ Nhược khẽ lắc đầu: “Chỉ còn ít để muối dưa thôi. Nếu chưởng quỹ thích, lần sau ta sẽ mang thêm.”

Nàng vốn không mê củ cải nên trồng chẳng nhiều. Nhưng thấy bán chạy, sau này chắc phải gieo thêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chưởng quỹ Trần nghe vậy liền tươi cười, vẫy tay gọi nàng vào nhà uống trà: “Đi nào, vào nghỉ một chút. Đợi cân thịt xong, ta sẽ trả bạc đầy đủ.”

Trên đường vào sảnh trước, Đỗ Nhược nhẹ giọng nói: “Chưởng quỹ, thật ra việc bán lợn rừng này, trong nhà ta chưa ai biết. Mong huynh giữ kín, ngoài việc giao dưa muối.”

Chưởng quỹ Trần nhìn nàng đầy kinh ngạc, thầm nghĩ không rõ nàng kiếm đâu ra nhiều thứ như vậy, nhưng hắn không phải kẻ tò mò. Gật đầu, hắn đáp: “Cô yên tâm, chuyện nhỏ thôi. Ta sẽ dặn dò đám người làm, tuyệt đối không tiết lộ.”

Đỗ Nhược cảm kích, chắp tay cảm tạ, rồi ngồi xuống uống trà. Không bao lâu sau, tiểu nhị vào báo số cân thịt và cá. Chưởng quỹ Trần bấm bàn tính lách cách, rồi trả bạc một lượt đầy đủ.

Trong lúc ấy, Lý Quý Hoa vẫn ngồi trong phòng riêng, tâm trạng sốt ruột không yên. Nàng nhìn ra ngoài liên tục, lòng nhủ thầm: “Sao tâm nương đi mãi chưa về?” Vừa định ra ngoài tìm, thì Đỗ Nhược bước vào, đưa cho nàng một túi vải nặng trịch.

Nàng cười cười nói: “Đi thôi, về nhà nào.”

Lý Quý Hoa lập tức mừng rỡ: “Dạ!” Thanh âm vui vẻ hiện rõ trong giọng nói.

Trước khi rời tửu lâu, nàng không quên mang theo mấy món ăn còn thừa. Ban nãy, khi thấy giò heo và chân gà ngon như thế, nàng không nỡ ăn hết, liền nhờ tiểu nhị đóng gói giúp. Tiểu nhị rất chu đáo, mang hộp thức ăn cùng lá sen để nàng gói lại mang về.

Đỗ Nhược nhìn thấy hộp thức ăn, trong lòng thầm đoán: “Chắc chắn là không nỡ ăn, nên mang về cho người nhà.”

Hai người lên xe ngựa, ra khỏi sân sau của tửu lâu. Lý Quý Hoa hỏi: “Tam nương, giờ ta về luôn chứ?”

Đỗ Nhược đáp: “Ừ, mọi việc xong cả rồi, về thôi.” Nói xong, nàng giơ roi ngựa, Tảo Tảo lập tức lao đi vững vàng.

Nhìn xe ngựa chất đầy, Lý Quý Hoa tò mò hỏi: “Tam nương, mấy thứ trong xe là muội mới mua sao?”

Nàng trông thấy giỏ bình gốm chất đống, thêm hai giỏ củ cải trắng, không khỏi ngạc nhiên. Vốn tưởng Đỗ Nhược đi mua đồ dùng thường ngày hay nguyên liệu nấu ăn, ai ngờ lại là mấy món này.

Đỗ Nhược gật đầu cười: “Chưởng quỹ Trần muốn đặt hết dưa muối của nhà ta, nên ta phải mua nhiều bình gốm để muối. Còn củ cải thì dùng làm nguyên liệu, về rửa sạch rồi thái sẵn.”

Lý Quý Hoa nghe xong thì than: “Sao muooin không rủ ta đi cùng? Ta tuy không giỏi buôn bán, nhưng bốc vác thì không ngại. Muội mua nhiều thế, một mình xoay sở sao nổi?”

Đỗ Nhược mỉm cười, trấn an: “Không sao. Trong tiệm có người giúp, ta chỉ cần trả bạc là họ làm hết. Mấy việc này muội lo được, tẩu tẩu không cần lo lắng quá.”

Lý Quý Hoa nghe vậy chợt hiểu ra: “Đúng rồi, tửu lâu lớn làm gì chẳng có người phụ. Ta lại quên mất điều đơn giản như vậy.”

Nàng ngượng ngùng bật cười. Xem ra bản thân còn nhiều chỗ ngây thơ, sau này phải học hỏi tam nương nhiều hơn.