Bà Tiền dẫn theo bốn nhi tử tới cửa đại phòng họ Sở, khí thế hừng hực như dời non lấp biển. Trên đường đi, bà đã căn dặn các con rằng, khi đến nhà chính, bất kể là đồ vật gì, chỉ cần là của nhà mình từng bỏ ra, thì hoặc là mang về hết, hoặc là đập nát tại chỗ. Không để kẻ khác hưởng không, cũng không để chúng ung dung giở trò nữa.
Năm ngoái, bởi vì có Sở Túy Thạch và Lưu thị che chở, đại phòng luôn viện cớ mượn đồ, mượn danh nghĩa song thân để ép buộc bọn họ. Nếu không cho, thì bị mang tiếng bất hiếu. Cuối cùng, sau khi lão thái gia lão thái thái khuất núi, toàn bộ những đồ mượn kia đều bị chúng giữ làm của riêng. Năm ấy bà Tiền không muốn làm to chuyện, liền nhẫn nhịn. Nay quan hệ hai phòng đã đoạn tuyệt, còn nể nang gì nữa?
Hôm nay đã tới đây, chẳng những phải đòi lại hết, mà còn phải đập nát những thứ không đem đi được để cảnh cáo chúng. Nếu chúng không chịu, thì cứ việc nhào vô, đánh một trận cũng chẳng ngán. Dân làng nghe tin liền chạy đi báo với lý chính và trưởng thôn, song hai người kia nghe phong thanh đã sớm tránh mặt. Cả hai đều hiểu, chuyện này sớm muộn gì cũng nổ, chẳng ai thèm mời họ ra mặt giảng hoà, vậy thì khỏi phải dây vào.
Lúc này, cổng nhà đại phòng đã mở toang, bà Tiền dẫn theo các con trai xông thẳng vào sân. Vừa vào tới, bà lập tức bước đến phòng Lưu thị. Bên trong, Lưu thị đang ngồi trên kháng, miệng còn lẩm bẩm oán trách nhà nhị phòng có hai con ngỗng lớn mà không chịu cho cháu trai bà một con.
Sở Túy Thạch nghe vậy chỉ thở dài, không nói nửa lời, vẫn phì phèo điếu thuốc khô trong tay. Trong lòng lão biết rõ, nhị phòng mấy năm gần đây ăn nên làm ra, sống có phần khấm khá. Còn lão với Lưu thị, càng lúc càng trở thành gánh nặng. Hai bên đã đoạn tuyệt, sớm nên hiểu thân biết phận mới phải. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng lúc này đã muộn.
Ánh sáng ngoài sân đột nhiên bị bóng người che khuất. Hai huynh đệ Sở Vân Hòa và Sở Vân Xuyên đứng sừng sững ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo. Sở Túy Thạch cảnh giác hỏi: “Các ngươi định làm gì?”
Bà Tiền bước vào, đáp lạnh lùng: “Không làm gì cả, chỉ là đến lấy lại đồ của nhà ta. Chẳng lẽ ngươi già rồi mà lú lẫn, quên cả ai là chủ nhân thật sự của đống đồ trong nhà này sao?”
Lưu thị vừa nghe xong liền nhảy xuống kháng, chưa kịp xỏ giày, đã che chắn một chiếc rương gỗ lớn phía sau mình. Bà Tiền liếc mắt một cái liền nhận ra. Bà chỉ tay ra lệnh: “Cái rương kia là do cha các con đốn củi hai ngày liền mới bán được lấy tiền đóng. Còn không mau khuân về!”
Gà Mái Leo Núi
Lưu thị cố sức giữ lại, nhưng bị bà Tiền mạnh tay kéo ra. Bà nghiến răng rít lên: “Một nhà các ngươi thật vô sỉ. Lúc người già còn sống thì viện cớ vay mượn không trả, bây giờ thì xúi trẻ con đi cướp ngỗng của con cháu ta. Đúng là từ trên xuống dưới không ai ra gì!”
Lời lẽ chua cay khiến Sở Túy Thạch không khỏi chau mày: “Tẩu tử, ngươi nói nặng lời quá rồi.”
Bà Tiền cười lạnh: “Làm chuyện xấu mà còn sợ người ta nói thật sao? Ngươi mà có liêm sỉ thì đã chẳng ngồi yên tới giờ này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bị bà nói trúng tim đen, lão cũng không nói được gì thêm. Trong khi đó, hai huynh đệ Sở Vân Hòa và Sở Vân Xuyên đã bắt đầu lật tung tủ, mang chăn màn quần áo ra sân phơi. Phơi ra mới thấy, đáy tủ mục nát, còn bị chuột cắn lỗ chỗ. Sở Vân Châu đứng trong sân, trầm giọng nói: “Cái tủ này hỏng rồi, đập đi.”
Hai huynh đệ không nói không rằng, liền tay tháo tung tủ, vài khắc sau chỉ còn lại một đống ván vụn. Sở Vân Bạch cũng không chịu thua, lục từ trong bếp ra hai cái thùng và mấy cái hót rác, giơ lên hỏi: “Tam ca, cái này hình như cũng là của nhà ta?”
Sở Vân Châu nhìn kỹ rồi gật đầu: “Đúng, còn thiếu một cái tủ hai cánh nữa, đi tìm tiếp.”
Sở Vân Bạch gật đầu, bỏ thùng lại rồi chạy đi. Sở Vân Châu nhìn đống thùng hư mà lắc đầu: “Không dùng được nữa.” Sở Vân Xuyên vừa ôm chăn ra sân, thấy vậy cũng ném vào đống gỗ vụn luôn. Cả nhà không thiếu tiền, ai lại muốn tha về đống đồ rách người ta đã dùng mấy chục năm làm gì.
Lưu thị trông thấy một tấm chăn bị ném đi, gào lên: “Tấm chăn đó là của ta, các ngươi dám động vào sao?”
Bà Tiền cười khẩy: “Ngươi nhìn kỹ xem, góc chăn còn thêu chữ ‘Tiền’. Còn mặt mũi nào mà nhận là của mình?”
Sở Vân Hòa thấy mẹ bị đe dọa, liền bước sang đứng chắn trước mặt bà, ánh mắt lạnh băng. Lâm Hồng Anh bên kia cũng dặn dò ba đứa nhỏ: “Sau này có bị bắt nạt, cứ nói với phụ mẫu, chúng ta không sợ ai cả.”
Bọn họ dọn dẹp gần xong mà phu thê Sở Túy Khuê vẫn chưa ló mặt ra. Hoá ra, sau trận đánh vợ buổi chiều, hắn ngủ vùi trong phòng. Trương bị đánh bầm mặt, nghe tiếng động ngoài sân mà cũng không dám ra.
Thấy tình hình không ổn, Trương vội đánh thức chồng: “Phu quân, dậy mau, hình như phòng thứ hai kéo người tới đập đồ rồi!”
Sở Túy Khuê giật mình tỉnh giấc, mặc áo chạy ra sân. Vừa ra tới cửa đã hét lớn: “Sở Vân Châu, ngươi làm gì đó? Sao lại đập phá nhà cửa của ta?”
Sở Vân Châu cười lạnh: “Ngươi nhìn cho kỹ. Đây toàn là đồ của nhị phòng ta.”
Hắn vừa nói vừa chỉ vào từng món, sắc mặt Sở Túy Khuê tái xanh. Đích thực là đồ mà Lưu thị đã mang từ nhà nhị phòng về, cả của hồi môn của bà Tiền cũng có trong đó. Hắn nhất thời á khẩu không trả lời được.