Sở Vân Xuyên và Sở Vân Bạch nhanh chóng từ trong bếp đi ra, mỗi người khiêng một bên chiếc tủ gỗ cũ: “Tam ca, chúng ta tìm được tủ rồi!”
Sở Vân Bạch vui vẻ reo lên, hai huynh đệ đặt chiếc tủ giữa sân. Sở Vân Châu nhìn cái tủ đen kịt, đầy bụi bặm, trầm giọng nói: “Bẩn quá, đốt đi!”
Hắn vẫn còn nhớ rõ, chiếc tủ này năm xưa gia đình vừa mới mua được vài ngày thì bị Lưu thị viện cớ Sở Túy Khuê sắp thành thân nên “mượn tạm”, từ đó không bao giờ trả lại.
“Các ngươi… các ngươi thật quá đáng!” Sở Túy Khuê giận dữ chỉ tay về phía hai người đệ, tức đến nghẹn họng. Họ chẳng những không tiếc của, lại còn tỏ ra xem nhẹ, không chút lưu luyến, khiến hắn càng thêm nhục nhã.
“Ngươi có ý gì? Đây vốn là của nhà chúng ta.” Sở Vân Xuyên lạnh nhạt đáp, ánh mắt không chút khách khí, vẻ mặt bực dọc, chỉ hận không thể ngay lập tức xông lên cho Sở Túy Khuê một quyền.
Bấy giờ mới thấy lợi ích của việc đông con. Nhị phòng có bốn huynh đệ hợp sức, trong khi đại phòng chỉ có hai người, mà lúc này chỉ có Sở Túy Khuê ở nhà, e là thật sự đánh nhau cũng không cản nổi.
Từ nãy đến giờ, Sở Túy Thạch sau khi bị bà Tiền mắng cũng không hé răng, chỉ ngồi yên lặng. Nay thấy đám hậu bối tranh cãi ầm ĩ, lão thân là trưởng bối lại càng không tiện xen vào.
Lưu thị nhìn thấy từng món đồ trong nhà bị họ mang đi hoặc đập bỏ, hận đến nghiến răng, song cũng chỉ dám âm thầm chửi rủa trong lòng. Bà ta biết rõ, hôm nay không thể ngăn được, chỉ mong ba đứa cháu nội của nhị phòng không có mặt ở đây, nếu không thêm cả bọn trẻ lôi kéo ba con ngỗng tới, thể diện nhà bà sẽ thật sự không còn mảnh nào.
Lúc này, Sở Túy Khuê mới chợt nhớ đến trưởng thôn và lý chính, liền ngẩng cổ gọi to với mấy người dân làng đang đứng xem ngoài cổng: “Ai có thể giúp ta đi mời trưởng thôn và lý chính đến, nhờ họ làm chủ cho gia đình ta!”
Một người trong đám đông đáp lời: “Chúng ta đi rồi, nhưng không ai ở nhà cả!”
Sở Túy Khuê sững người, sắc mặt trắng bệch. Sao đến thời khắc mấu chốt lại chẳng ai ra mặt?
Sở Vân Châu đứng một bên cười lạnh, nhìn gã với vẻ khinh bỉ: “Dù ngươi có mời được quan phủ đến hôm nay cũng vô ích. Chúng ta chỉ đến đòi lại đồ đạc của chính mình, bao năm qua nhẫn nhịn cho các ngươi mượn mà chẳng lấy lấy một đồng bạc thuê nhà, nên biết cảm kích mới phải!”
Ánh mắt hung hăng của hắn khiến Sở Túy Khuê chột dạ. Hắn biết mình đơn thân độc mã, nếu đánh nhau thật thì chắc chắn thua thiệt. Mà lúc này lại có không ít dân làng đứng xem, ai nấy đều lắc đầu thầm nghĩ, đúng là gieo gió gặt bão.
Hắn chỉ còn biết tự an ủi mình, những thứ kia chẳng đáng bao nhiêu, miễn sao con trai thứ sớm ngày thi đỗ, công thành danh toại, khi đó ai còn quan tâm mấy món tủ chậu cũ kỹ kia?
Hắn nhìn chằm chằm Sở Vân Châu, hai mắt đỏ hoe, nghiến răng nghĩ bụng: “Sở lão tam, rồi sẽ có ngày ngươi phải trả giá.”
Chẳng bao lâu sau, Sở Vân Hòa và Sở Vân Bạch lại khiêng thêm một loạt đồ lặt vặt từ các phòng khác: từ chậu rửa chân đến nồi đất nhỏ, tất cả đều bị ném ra sân.
Bà Tiền nhìn một lượt, mấy món đồ này tuy quen thuộc nhưng đã cũ kỹ hư hỏng, liền dứt khoát nói: “Không cần nữa! Đốt đi!”
Thế là trong sân đại phòng, một đống lửa lớn nhanh chóng bốc cháy ngùn ngụt, khói nghi ngút cuồn cuộn. Hai mẹ con bà Tiền cùng mấy huynh đệ sải bước rời đi, đầu ngẩng cao, dáng vẻ như vừa thắng một trận chiến lớn.
Dân làng đứng xem cũng ngơ ngác không thôi, không ngờ nhị phòng lại quyết đoán đến thế, dám đốt đồ tại chỗ như vậy. Nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng phải, đồ đã bị kẻ khác dùng cả chục năm, đổi lại là họ, chưa chắc đã muốn đem về.
Gà Mái Leo Núi
Một lúc sau, mọi người tản đi hết, để lại Sở Túy Khuê đứng ngây dại giữa sân, sắc mặt tái nhợt. Lưu thị trong phòng thì tiếp tục khóc lóc gào thét, chửi bới không thôi.
“Một lũ vô loại! Trời sẽ chẳng tha cho chúng bay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sở Túy Thạch nghe tới câu cuối cùng thì không nhịn được nữa, vung tay tát Lưu thị một cái như trời giáng.
Từ trước đến nay, lão vẫn nhắm mắt cho qua mọi hành vi của Lưu thị, nhưng hôm nay gia phong bị phá tan, danh dự ném sạch, lão cũng không chịu đựng nổi.
Vừa tát xong, trong bếp liền vang lên một tiếng rầm lớn, theo sau là tiếng chén bát vỡ loảng xoảng. Trương thị hốt hoảng chạy ra, chỉ thấy chiếc tủ đựng đồ vốn đã gãy chân từ lâu nay rốt cuộc cũng sập hẳn, đổ ụp xuống khiến bát đũa vỡ tan nát.
“Xong rồi… xong thật rồi…” Nàng thì thào, gương mặt hoảng hốt.
Bên kia, bà Tiền như trút được gánh nặng, khí uất dồn nén bao năm qua rốt cuộc cũng được giải toả. Chưa bao giờ bà cảm thấy thoải mái như hôm nay. Bà hân hoan bước vào sân nhà mình.
Mới vừa bước qua cửa, hương thơm ngào ngạt từ trong nhà bếp liền xộc thẳng vào mũi. Mấy đứa nhỏ và cả lão gia tử cũng ngẩng đầu, bụng réo vang.
“Mùi thơm quá!” Đại Bảo nuốt nước bọt, mơ hồ cảm thấy mình có thể ăn ba bát cơm liền một lúc.
Bà Tiền vừa đi vào, liền kể lại tóm tắt sự tình cho cả nhà nghe. Lão gia Sở nghe xong im lặng một hồi, chỉ thở dài. Năm xưa phân gia không công bằng, sau này lại vì tình thân mà dung túng, đến nay mới gặt lấy hậu quả.
Giờ cơm đến, một bàn đầy ắp món ngon đã được bày ra. Bà Tiền phá lệ cho phép mấy đứa con trai cùng lão gia tử uống một chén rượu mừng thắng lợi.
Sở Vân Bạch liếc nhìn đồ ăn, hưng phấn nghĩ bụng: “Ước gì ngày nào cũng được ăn thế này!”
Trên bàn có hai nồi thịt gà lôi chiên thơm lừng. Một nồi cay đỏ ửng, một nồi không cay đặt trước mặt ba hài tử. Cạnh đó là một nồi canh gà hầm thuốc bắc, bên trong là nguyên con gà chắc thịt.
Một nồi rau xào mà ai nấy đều không nhận ra nhưng màu sắc bắt mắt vô cùng. Bên cạnh là một nồi bánh xèo vàng ruộm, giòn rụm.
Trước mặt mỗi người còn có một đĩa củ cải xào cùng một bát cơm trắng dẻo thơm.
Sở Vân Xuyên nhìn một bàn đầy món thịt, thầm than: “Ăn bữa này chắc mấy hôm sau lại phải ăn bánh rau dại thôi…”
Lão gia tử nâng đũa trước, cao giọng: “Ăn thôi!”
Dứt lời, cả nhà bắt đầu động đũa. Đỗ Nhược cầm lấy một chiếc bánh xèo, khoét một lỗ ở giữa, dùng muỗng gỗ múc thịt nhồi vào trong, đưa cho bà Tiền: “Nương nếm thử xem, đây là món con học từ ngoài trấn, ngon lắm.”
Bà Tiền cắn một miếng, lập tức gật đầu tấm tắc: “Thơm quá! Lần đầu tiên nương ăn kiểu này đó!”
Thấy mẹ chồng thích thú, Đỗ Nhược cười rạng rỡ, rồi quay sang nhắc: “Các ca, các đệ cũng nếm thử xem, ăn kiểu này ngon hơn đó!”
Thế là cả nhà vui vẻ học theo, từng người làm lấy một chiếc, vừa ăn vừa khen ngợi không thôi. Lão gia tử vừa cắn một miếng bánh vừa nhấp một ngụm rượu, cảm khái vô cùng.
Đỗ Nhược cũng làm một chiếc bánh, cẩn thận đưa cho người bên cạnh – Sở Vân Châu – rồi nhẹ giọng: “Ăn đi, để thiếp đút chàng.”
Hắn bị thương tay chưa lành, không tiện cử động, chỉ biết nhìn nàng, trong mắt tràn đầy dịu dàng.