Sở Vân Bạch cầm lấy một chiếc bánh kẹp thịt, múc hai thìa đầy nhân nhét vào trong, vừa cắn một miếng liền kinh ngạc kêu lên: “Ôi chao, món này ngon quá! Nhân mềm, đẫm nước, vừa cắn một miếng đã thấy đầy dầu thơm trong miệng rồi!”
Hắn nhìn mấy cái bánh còn sót lại trên bàn, không khỏi tấm tắc hỏi: “Tam tẩu, khi nào chúng ta lại được ăn nữa vậy?”
Bà Tiền ngồi bên cạnh bật cười: “Bữa này còn chưa ăn xong, đã nghĩ đến bữa sau rồi à?”
Thấy cả nhà ai nấy đều ăn ngon lành, Đỗ Nhược mỉm cười ôn tồn: “Nếu đệ thích ăn, vài ngày nữa ta lại làm. Có điều, ăn mỗi ngày thì sau này chưa chắc còn thấy ngon đâu.”
Sở Vân Bạch lập tức gật đầu: “Được!”
Sau đó quay sang nhìn huynh trưởng ngồi bên: “Tam ca, huynh ăn chưa? Không ngon sao?”
Sở Vân Châu liếc hắn một cái, mỉm cười: “Ăn của ngươi đi! Lẽ nào ta lại không biết tay nghề của nương tử ta?”
Một câu khiến cả nhà phá lên cười.
Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh mỗi người cầm một chiếc bánh kẹp thịt đưa cho mấy hài tử cạnh mình. Lý Quý Hoa vừa đưa vừa cười nói: “Tam thúc đúng là hiểu thê tử. Nhìn cả bàn thức ăn này đi, đều là tay nghề của tam nương. Tẩu nấu không bằng, giờ trong nhà có tam nương rồi, chúng ta không cần động tay, chỉ việc tới phụ giúp.”
Lâm Hồng Anh cũng phụ họa: “Phải đấy, trước đây còn được nấu giúp đại tẩu, từ ngày tam nương vào cửa, ngay cả chạm vào bếp cũng chẳng dám. Ngẫm lại cũng thấy may mắn.”
Đại Bảo ngồi bên cạnh, miệng đầy thịt, nhai nhồm nhoàm vẫn gật đầu cái rụp: “Tam thẩm nấu món nào cũng ngon hết!”
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn nồi thịt gà lôi, vừa cắm đũa gắp thêm vừa lẩm bẩm: “Gà lôi ngon ghê…”
Thấy nhi tử ăn uống hồ hởi, Sở Vân Hòa nhẹ nhàng nhắc nhở: “Ăn cho đàng hoàng, đừng nói chuyện nhiều.”
Đại Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Nhị Bảo và Tam Bảo thì yên tĩnh hơn, uống canh gà xong chỉ lặng lẽ ợ một tiếng.
Cảnh tượng ấy khiến cả nhà lại một phen bật cười vui vẻ.
Không khí trong nhà tràn ngập tiếng cười, từng khuôn mặt đều hiện lên nụ cười mãn nguyện và vui sướng.
Lão gia Sở hôm nay hiếm hoi uống rượu cùng các nam nhi trong nhà. Ông nâng ly chén cạn liên tục, ai cũng phải phụ họa. Một bình rượu chẳng mấy chốc đã cạn sạch, ông cụ hơi ngà ngà say trước khi chịu đứng dậy.
Các huynh đệ như Sở Vân Châu, Sở Vân Hòa đều không uống nhiều, bởi trong nhà còn lắm việc, nếu cả đám say khướt thì chẳng phải nữ nhân lại vất vả?
Sau khi dùng bữa, cả nhà ngồi lại cùng nhau nhặt rau dại. Hôm nay thu được ba bốn trăm cân, cả nhà đồng tâm hợp lực, chẳng mấy chốc là xong. Đỗ Nhược cũng nhân dịp kể lại chuyện quản sự Trần tìm đến thương lượng việc thu mua dưa muối số lượng lớn.
Nghe xong, bà Tiền mừng rỡ: “Hay quá! Dù bán được ít ngày cũng kiếm được không ít bạc, thời điểm này có rau dại là còn kiếm được.”
Sở Vân Châu thì không nghĩ nhiều đến lợi nhuận, chỉ lo nếu tin tức lan ra sẽ khiến người trong thôn bất mãn. Trong thôn có không ít người vốn xem thường hắn nghèo, nhưng cũng chẳng vui khi hắn phát đạt.
Trầm mặc một lát, hắn nói: “Nếu chúng ta ra vào làng mỗi ngày, kiểu gì cũng bị để ý. Lỡ họ biết nhà mình âm thầm kiếm bạc mà không chia sẻ, e sẽ nảy sinh hiềm khích.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cả nhà nghe xong đều quay sang nhìn hắn.Sở Vân Xuyên hỏi: “Vậy tam đệ định làm thế nào?”
Sở Vân Châu đáp: “Nếu có ai hỏi, chúng ta cứ nói thật, nhưng không tiết lộ bán cho ai, bán ở đâu. Những thứ trong núi là của chung, ai muốn cũng có thể đi hái. Có bán được hay không là chuyện năng lực.”
Đỗ Nhược vừa nhặt rau vừa gật đầu: “Tam lang nói phải. Ai cũng có thể làm dưa muối. Bán được hay không thì do bản lĩnh.”
Sở Vân Hòa cũng tán thành: “Tam nương nói đúng. Nhà nào cũng có tay, có chân, ai siêng thì tự khắc kiếm được. Chúng ta đâu có giấu giếm.”
Mọi người đều gật gù, càng nghĩ càng thấy hợp lý. Nếu đổi lại là họ, biết hàng xóm kiếm bạc sau lưng mình, chưa chắc không nảy sinh bất mãn.
Gà Mái Leo Núi
Bà Tiền lại chép miệng: “Rau dại trên núi già rồi, e là nhiều lắm nửa tháng nữa cũng chẳng hái được. Không biết sau này còn làm ăn gì.”
Đỗ Nhược mỉm cười trấn an: “Nương đừng lo. Không chỉ rau dại làm được dưa muối, chúng ta còn có thể dùng cải thảo, củ cải. Đến lúc ấy chỉ cần trồng thêm là được.”
Nàng vốn không thích ăn nên trong không gian trồng rất ít, nhưng hạt giống thì có cả bao. Chỉ cần khai khẩn một hai mẫu trong không gian, rồi nói là mua đất mà trồng, cũng chẳng ai nghi ngờ.
Bà Tiền lắc đầu: “Nhưng quanh nhà mình không còn đất, trồng ở đâu bây giờ?”
Cả nhà bắt đầu trầm tư. Sở Vân Châu dừng tay, ngẩng đầu nói: “Phụ thân, mẫu thân, con có ý này.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
“Con muốn mua đất hoang phía tây.”
“Mua đất?” Sở Vân Hòa chau mày. “Tam đệ, đất dưới chân núi Tây không nhỏ, mua thì phải tốn không ít bạc đấy.”
Sở Vân Châu thản nhiên: “Đệ biết. Nhưng đó là đất hoang, địa thế xấu, nên giá cũng rẻ. Chúng ta mua về, dựng nhà mới, dọn ra đó ở, vừa yên tĩnh lại dễ làm ăn. Vả lại, đệ muốn cho bọn trẻ học chữ. Không cần làm quan, ít nhất cũng phải biết đếm.”
Đỗ Nhược nhìn sang phu quân, trong lòng vô cùng cảm động. Điều nàng từng đắn đo suy nghĩ, hắn lại có thể nói ra rành mạch như vậy.
“Học cái gì chứ!” Sở Vân Bạch vội lắc đầu: “Đệ già rồi, thôi khỏi. Để Đại Bảo với mấy đứa nhỏ đi học là được.”
Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh chăm chú lắng nghe. Bọn trẻ nhà họ mà được học chữ, sau này sẽ có tương lai sáng sủa hơn. Chỉ cần biết chữ, dù không đỗ đạt, cũng dễ tìm việc hơn người.
Sở Vân Hoà và Sở Vân Xuyên liếc nhau. Việc cho bọn nhỏ đi học cần bạc không ít, quyết định cuối cùng vẫn phải do lão gia tử định đoạt.
“Phụ thân, người thấy sao?” Sở Vân Xuyên quay sang hỏi, chỉ thấy ông cụ đã lim dim ngủ gật.
Thì ra lão gia uống hơi nhiều, đã ngủ quên lúc nào không hay.
“Để phụ thân tỉnh rồi hẵng bàn tiếp.” Sở Vân Châu nói.
Bà Tiền gật đầu: “Chuyện lớn, phải được phụ thân các con đồng ý mới được.”
Nếu thật sự có thể mua được đất, bà đương nhiên vui , nhưng cũng phải tôn trọng quyết định của lão Sở.