Sở Túy Thạch đứng giữa dòng người chen chúc, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt lấy bóng dáng quen thuộc của một nhóm người đang đi phía trước. Trong mắt hắn hiện lên tia kỳ lạ, nắm chặt hai tay, lặng lẽ hít sâu một hơi.
Hắn nghĩ, gia đình của nhị công tử hiện giờ cũng chẳng khá hơn gì nhà mình. Nếu hai nhà có thể đồng hành, sau này gặp chuyện gì, chí ít còn có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nghĩ vậy, hắn quay sang dặn dò người nhà: “Ta đi trước tìm nhị công tử, các ngươi nhanh chóng theo sau.”
Dứt lời, hắn chen khỏi đám đông, sải bước dài về phía cỗ xe ngựa ở đằng trước, là nơi gia đình nhị phòng đang tập hợp.
Lúc này, Sở lão gia cùng mấy con trai là Sở Vân Hoà, Sở Vân Xuyên, Sở Vân Châu đang đi quanh hai cỗ xe ngựa, đặc biệt canh chừng phía sau. Mấy con thỏ, ba con ngỗng cùng một ít gà được buộc lỏng lẻo, nếu sơ sẩy rất dễ bị người ta cướp mất.Sở lão gia thì đang dắt ngựa, vì có xe nên họ không cần gánh vác gì, tốc độ đi nhanh hơn hẳn so với những người đi bộ phía sau.
Đột nhiên, một tiếng gọi vang lên như sấm nổ giữa trời quang: “Nhị ca! Nhị ca! Đợi đã!”
Ông già Sở đang mải nghĩ ngợi chuyện đường xa, nghe thấy tiếng gọi quen thuộc ấy thì hơi khựng lại một bước, ánh mắt thoáng qua vẻ phức tạp, rồi lại bước tiếp.
Hai huynh đệ Sở Vân Châu cũng nhận ra tiếng của thúc phụ, nhưng chỉ liếc nhìn nhau một cái rồi quay mặt đi, bước nhanh hơn. Sau bao chuyện, họ không còn coi là thân thích gì nữa.
Con trai đã lên xe ngựa, Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh đi cạnh nhau. Nghe tiếng gọi, Lâm Hồng Anh quay đầu nhìn, thấy đúng là người của nhánh lớn, định nói gì thì bị Tiền thị nhẹ kéo tay áo.
Tiền thị không thèm quay lại, chỉ lạnh nhạt nói: “Đừng để tâm. Người nhà họ Trương mà tới lúc này thì chẳng có chuyện gì tốt lành.”
Cả gia đình nhị phòng lập tức quây chặt quanh xe ngựa, vô hình dựng nên một lớp bảo vệ không lời, ai ngoài họ muốn lại gần đều khó lòng vượt qua được.
Gà Mái Leo Núi
Sở Vân Bạch đứng gần đó, thấy thúc phụ tiến lại gần xe, sắc mặt liền tối sầm, nhíu mày lẩm bẩm: “Cắt đứt quan hệ rồi mà còn tới làm gì? Muốn ngồi xe ngựa chắc?”
Giọng hắn nhỏ, nhưng trong không gian ồn ào, lại vô tình lọt vào tai mấy huynh đệ của Đại Bảo. Cả ba lập tức nhìn về phía sau xe, ánh mắt như dò xét, dường như cũng đã hiểu ra điều gì.
Sở Túy Thạch không từ bỏ, nhanh chóng đuổi kịpSở lão gia, vừa thở vừa gọi: “Nhị ca, đợi chút!”
Tiếng gọi đầy khẩn thiết ấy vang lên giữa không khí ngột ngạt, khiến bước chânSở lão gia chậm lại, rồi cuối cùng dừng hẳn.
Ông quay người, ánh mắt nhìn người anh trai ruột của mình giờ đây đã chẳng còn thân thiết. “Ngươi tới làm gì?”
Sở Túy Thạch sững lại, không ngờ huynh đệ năm xưa lại lạnh nhạt đến vậy, đành gắng gượng nói: “Ta nghĩ… chúng ta đều định đến Kinh Châu. Nếu đã cùng đường, sao không đi chung, có thể chăm sóc lẫn nhau?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ông già Sở nhìn sang, thấy Lưu thị, con trai cả của Sở Túy Thạch cùng con dâu và ba đứa nhỏ đang lục tục chạy tới, không khỏi bật cười khẩy, châm biếm: “Mấy người các ngươi? Chăm sóc cái gì? Chúng ta đã đoạn tuyệt rồi, ngươi còn muốn làm gì?”
Sở Túy Thạch lặng thinh, không ngờ nhị đệ đã biết rõ.
Một lúc sau, hắn hạ giọng nói: “Tuy đã cắt đứt quan hệ, nhưng huyết mạch là thứ không thể chối bỏ. Dù sao thì chúng ta vẫn là người một nhà.”
Ông già Sở nghe vậy khẽ mỉm cười, nhưng là nụ cười lạnh: “Muộn rồi! Trước đó khi chúng ta còn là người một nhà, các ngươi có nghĩ tới điều đó không?”
Sở Túy Thạch nghẹn họng, định nói thêm gì đó thìSở lão gia lại nói tiếp: “Gia đình ta có bốn đứa con trai. Nếu ta không dựa vào chúng nó, chẳng lẽ lại đi dựa vào một đứa cháu không nên thân như ngươi?”
Dứt lời, ông quay người bỏ đi, mặc kệ những ánh mắt sau lưng.
Sở Túy Thạch đứng đó, gương mặt tái xanh vì giận. Lúc này, Lưu thị thấy xe ngựa vẫn đang lăn bánh phía trước, nàng như bừng tỉnh, chân như lắp lò xo, chạy theo hét lớn: “Chậm lại! Cho Cẩm Bảo nhà ta ngồi một chút, nó mệt quá rồi!”
Nghe thế, ai nấy đều muốn lật trắng mắt. Rốt cuộc nàng cũng nói ra mục đích thật sự!
Tiền thị khịt mũi một tiếng, đứng chắn trước mặt, hất cằm khinh khỉnh: “Ngươi muốn gì thì nói thẳng, đừng vòng vo nữa. Ta biết bụng dạ ngươi từ lâu rồi!”
Khóe môi Sở Vân Châu nhếch lên cười nhạt, nói với hai ca ca: “Thấy chưa? Không phải muốn cùng đi, mà là muốn lên xe ngựa thôi!”
Cả nhà không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt đều mang vẻ khinh bỉ.
Lưu thị nghe vậy vẫn không chịu lui, ngẩng đầu nói lớn: “Chúng ta là người một nhà! Xe ngựa của các ngươi thì sao? Đừng keo kiệt như vậy. Nhà chúng ta là chi lớn, Cẩm Bảo là trưởng tôn!”
Lời lẽ đầy kiêu căng, như thể hiển nhiên xe ngựa phải nhường cho nhà mình.
Tiền thị nghe vậy, giận không thể nén, xông tới đẩy Lưu thị một cái rồi lớn tiếng quát: “Ngươi còn mặt mũi nói à? Cháu cả thì sao? Quan hệ đã dứt rồi, xe ngựa của chúng ta chẳng liên quan gì đến nhà ngươi hết! Mau tránh ra!”
Quay sang ba đứa con, nàng hét: “Đại, nhị, tam! Trông xe ngựa cho kỹ. Đứa nào dám lại gần, ta đánh gãy chân!”
Mắt nàng như tóe lửa, sát khí đằng đằng. Sở Vân Châu và hai huynh đệ dù không nói gì, nhưng đã siết chặt gậy gỗ trong tay, rõ ràng không cho phép ai vượt ranh giới thêm lần nào nữa.