Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 171: Đánh cho hả giận



Lưu thị bị Tiền thị đẩy mạnh một cái, lảo đảo lui về sau, suýt nữa thì ngã sấp mặt, may nhờ con trai là Sở Túy Khuê kịp thời đưa tay đỡ lấy.

“Thẩm thẩm hai, người làm gì vậy?” Sở Túy Khuê vừa đỡ mẹ, vừa nghiến răng bước lên, ánh mắt phẫn nộ như muốn xông đến liều mạng.

Thấy hắn định lớn tiếng với mẫu thân mình, Sở Vân Châu lập tức đưa gậy gỗ ra chắn ngang, nhẹ nhàng đẩy Sở Túy Khuê lùi lại vài bước, trầm giọng nói: “Ngươi tốt nhất nên đứng yên. Nếu nương ta bị thương, gậy này sẽ không phân rõ ai là ai đâu.”

Ánh mắt hắn quét qua người Sở Túy Khuê từ trên xuống dưới, giọng lạnh lẽo như băng: “Chỗ này không có đại phu, bị đánh rồi cũng chỉ có thể ráng chịu.”

Lời nói không lớn, nhưng đủ khiến người ta rợn tóc gáy. Sở Túy Khuê thoáng run rẩy, vô thức lùi thêm mấy bước, sắc mặt trắng bệch.

Lưu thị thấy vậy liền hét lên: “Sở Vân Châu, ngươi dám!”

Nói đoạn liền vỗ đùi chuẩn bị gào khóc, “Mọi người mau đến xem! Tam lang nhà họ Sở muốn đánh người đây này!”

Nhưng đám dân chạy nạn xung quanh chẳng ai là kẻ ngốc, người trong đám liền cất tiếng:

“Không phải bà tới đòi ngồi xe ngựa người ta trước sao?”

“Đúng đấy, người ta không muốn chở thì thôi, sao lại lằng nhằng thế?”

“Thêm người ngồi thì xe chạy chậm, chưa kể còn dắt theo con nhỏ!”

“Đúng rồi, già mà còn không biết xấu hổ!”

Sở Vân Hoà lúc này đã mất kiên nhẫn, lớn tiếng gọi: “Cha, chúng ta đi thôi, đường hẹp thế này, kẹt mãi ở đây sao được?”

Ông già Sở siết dây cương, gật đầu: “Đi!”

Sở Túy Thạch thấy vậy, biết nhị đệ thật sự không muốn đi chung, liền cao giọng: “Nhị đệ, ngươi cứ suy nghĩ đi, sau này có hối hận cũng muộn rồi!”

Ông già Sở chẳng buồn đáp lời, ánh mắt lãnh đạm: “Không cần ngươi lo.”

Hai cỗ xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh. Phía sau, Trương thị vừa thở dốc vừa cõng Sở Cẩm Bảo, mồ hôi nhỏ thành dòng thấm ướt cả lưng áo. Thấy xe ngựa gần ngay trước mắt, nàng sốt ruột hét lên: “Kim Bảo, mau leo lên xe ngựa! Cẩn thận ngã đấy!”

Sở Cẩm Bảo bám lấy cổ mẹ, lo lắng nói: “Mẹ, kéo con lên đi, con leo không nổi!”

Thấy thế, ba huynh đệ Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo đồng loạt đứng dậy, chắn ngay trước thùng xe. Ánh mắt các tiểu oa nhi đều tràn đầy tức giận và cảnh giác, nhất tề hô lớn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sở Cẩm Bảo, ngươi dám leo lên xe ngựa, chúng ta sẽ đánh ngươi một trận nhớ đời!”

Nhị Bảo chống nạnh quát: “Dám cướp xe ngựa nhà ta à? Xem ta có đánh gãy răng ngươi không!”

Ba huynh đệ nhỏ tuổi nhưng ánh mắt lại sắc bén, đứng thẳng người, lông mày cau lại, gương mặt nghiêm nghị như ba tiểu tướng quân giữ thành.

Sở Cẩm Bảo thấy bọn họ dữ tợn như vậy, sợ quá ôm chặt lấy cổ mẫu thân, nước mắt ngắn dài, khóc òa: “Mẹ ơi, bọn họ muốn đánh con! Mẹ mau đánh lại đi! Hu hu…”

Trương thị nghe con mình khóc, tim như bị d.a.o cắt. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía ba huynh đệ nhà Sở, trong mắt hiện lên sát khí: “Ba đứa các ngươi… đồ c.h.ế.t bầm, c.h.ế.t tiệt…”

Chưa kịp mắng xong, một thùng nước từ trong xe ngựa hắt thẳng xuống đầu nàng.

Thì ra Đỗ Nhược bị tiếng ồn đánh thức, tâm tình không tốt. Nàng không muốn làm lớn chuyện, nhưng Trương thị cứ năm lần bảy lượt khiêu khích, thật sự không thể nhịn nổi nữa. Nàng múc một thùng nước trong xe, không chút do dự dội xuống đầu Trương thị.

Lạnh lùng nói: “Ta đã nói, nếu ngươi còn dám mắng nhi tử của ta thêm lần nữa, ta sẽ không khách khí. Đây là lần cảnh cáo cuối cùng!”

Trương thị lau mặt, ngẩng đầu nhìn, thấy là con dâu thứ ba, ánh mắt lập tức tóe lửa, gào lên: “Đỗ Nhược! Ngươi dám đổ nước vào ta? Ngươi đợi đấy, nhất định ta sẽ phạt ngươi!”

Gà Mái Leo Núi

Hai tẩu tẩu là Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh vừa nghe thấy nàng ta dám lớn tiếng với vợ của tam đệ, lửa giận bùng lên. Bình thường họ hiền lành, nhẫn nhịn, nhưng hôm nay đã quá sức chịu đựng.

Không nói không rằng, cả hai nhào đến như hai con sư tử, đè Trương thị xuống đất như bắt gà, bắt đầu ra tay.

Một người đập, một người cào, miệng không ngừng mắng: “Ngươi còn dám mắng người? Hôm nay không có trưởng thôn, không có Lý Chính, chúng ta đánh ngươi cho hả giận!”

Đỗ Nhược cũng ngẩn người. Hai tẩu tẩu bình thường ôn hòa là thế, nay lại đánh nhau dữ dội như vậy.

Đám dân chạy nạn xung quanh sững sờ nhìn, không ai dám xen vào. Ai nấy đều âm thầm nghĩ: đừng chọc mấy nữ nhân nhà này, thật sự không dễ chọc vào.

Sở Cẩm Bảo bị đẩy ngã, khóc lớn, lăn lộn dưới đất.

Lưu thị thấy cháu mình ngã đau, lửa giận dâng trào, gào lên rồi lao tới, định xông vào đánh Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh .

Tiền thị thấy vậy, đứng phắt dậy như hổ cái, chắn ngay trước mặt hai con dâu, ánh mắt lạnh lẽo như sương:

“Ngươi dám đụng vào con dâu của ta? Ta sẽ không khách khí! Hôm nay, bất kể ngươi là ai, ta cũng sẽ đánh ngươi!”

Sở Túy Thạch và Sở Túy Khuê bị ba huynh đệ Sở Vân Châu chặn lại, không thể tiến lên. Sở Vân Xuyên lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu hôm nay các ngươi dám động tay động chân, vậy thì ân oán từ trước đến giờ, chúng ta tính hết một lượt!”

Sở Túy Thạch nhìn con trai, thấy cả cha lẫn con đều bị chặn, không dám manh động. Nhìn sang bên kia, Trương thị đã bị đánh đến chảy m.á.u mũi, tóc tai bù xù, vài mảng tóc còn bị giật đứt rơi xuống đất. Móng tay của Lâm Hồng Anh còn kẹp một lọn tóc giữa các kẽ tay, mặt Trương thị thì đầy vết cào xước đỏ hỏn, một vài chỗ đã bắt đầu rỉ máu.