Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 175: Một cỗ xe ngựa khác



Trời vừa hửng sáng, gà trống trong sân quán trọ vừa mới gáy tiếng đầu tiên, Lý Quý Hoa và Lâm Hồng Anh đã lặng lẽ rời giường. Hôm qua là lượt Tiền thị cùng mấy tẩu tẩu nấu ăn, hôm nay đến lượt hai người các nàng góp sức. Dù sao cũng là người một nhà, lại đang chạy nạn, ai cũng muốn tiết kiệm chút bạc, tự tay làm đồ ăn mang theo lên đường. Nếu mỗi bữa đều phải bỏ tiền mua cơm quán, cho dù trong người có mang theo bao nhiêu bạc đi nữa, cũng chẳng trụ được lâu.

Nghe người hầu trong quán trọ nói có người đã sớm dậy mượn bếp, hai người vội vã chạy tới xem thì thấy ngay Đỗ Nhược đang bận rộn dưới bếp. Nàng mặc áo ngắn màu lam, tay áo xắn cao, đang nhanh tay làm sạch lũ gà thỏ trong chậu gỗ lớn. Thấy vậy, Lý Quý Hoa hơi trách cứ: “Tam nương, sao không gọi chúng ta dậy? Một mình làm hết rồi, để chúng ta làm gì cho được?”

Đỗ Nhược đang bận rộn, vội đáp lời mà không ngẩng đầu: “tẩu tẩu, tẩu đến rồi à. Ta thấy mọi người ngủ còn say, nên định tranh thủ xử lý chút việc trước.”

Ba người vây quanh nhìn, không khỏi sửng sốt. Trong chậu lớn đặt bên cạnh là gần hai mươi con gà và thỏ mập mạp, so với bữa ăn ngày thường thì quả thật nhiều bất ngờ.

Gà Mái Leo Núi

Lâm Hồng Anh tròn mắt: “Trời ơi, tam nương, ngần này thịt, sao mà ăn hết được?”

Sở Vân Châu lúc này cũng từ trong sân bước vào, tay ôm bó củi lớn. Chàng chẳng hề oán trách việc bị gọi dậy sớm, ngược lại còn vui vẻ: “Nương tử nói muốn làm đồ ăn để mang theo, ta đương nhiên phải đến nhóm lửa giúp nàng rồi.”

Tiền thị vừa bước vào, nhìn thấy một đống gà thỏ lớn như vậy, không khỏi ngạc nhiên, liền nói: “Phí công nuôi dưỡng chúng lâu như vậy, nếu không ăn thì thật đáng tiếc. Nhược nhi nói sẽ làm nước sốt cay để ăn dọc đường, vừa tiện vừa để được lâu.”

Lâm Hồng Anh vẫn thấy khó tin: “Tam nương g.i.ế.c hết sạch số gà thỏ này thật sao? Phải hơn ba mươi con chứ ít gì.”

Đỗ Nhược mỉm cười bình thản: “Đừng lo, ta có cách khiến thịt không bị hỏng, lại dễ bảo quản, ăn được lâu.”

Mọi người nghe vậy cũng an tâm phần nào, không hỏi thêm nữa. Đỗ Nhược liền bắt tay vào xử lý, nàng chọn một con thỏ béo nhất, tỉ mỉ lóc thịt, tách riêng phần xương và phần nạc. Những mảnh thịt thỏ được cắt hạt lựu đều tăm tắp, cho vào chảo nóng đã chờ sẵn, mùi thơm lập tức lan tỏa khắp sân. Nàng thêm ớt khô, rắc muối, đảo đều tay, âm thanh xèo xèo vang lên nghe thật đã tai.

Chẳng mấy chốc, cả sân nồng mùi dầu ớt thơm nức, khiến ai nấy đều chảy nước miếng.

Đỗ Nhược âm thầm tính toán: nếu chiên khô kỹ một chút, nước sốt cay này có thể để được nửa tháng, thậm chí một tháng cũng không sợ hư hỏng.

Lý Quý Hoa cũng không chịu ngồi yên, lập tức xắn tay áo: “Tam nương, có gì cần thì cứ nói, giao cho ta là được.”

Đỗ Nhược mỉm cười: “tẩu tẩu, vậy phiền tẩu làm bánh xèo từ bột mì giúp ta. Dùng ăn kèm với nước sốt ớt thỏ sẽ rất vừa miệng.”

Lý Quý Hoa gật đầu, nhanh chóng nhào bột, chia thành từng phần nhỏ, cán dẹt rồi đem nướng trên chảo nóng. Bánh xèo vàng ruộm, thơm lừng mùi lúa mạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lâm Hồng Anh ở bên hỏi: “Tam nương, còn ta thì giúp gì đây?”

“Nhị tẩu, người trông lửa cho muội. Có người khống chế độ lửa, muội mới yên tâm mà chiên thịt.”

Cả ba người phụ nữ cùng phối hợp nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong nồi thịt thỏ sốt cay, nồi xương hầm, bánh xèo nóng hổi, và cả một nồi nước súp đậm đà. So với những bữa sáng trước đây, hôm nay quả thực là thịnh soạn hiếm thấy.

Lý thị nhìn bàn đồ ăn, nhất thời không dám động đũa. Tiền thị liền cười thúc giục: “Ăn đi, no bụng thì mới có sức lên đường.”

Lão Triệu cũng nói: “Nào, ăn nhanh đi, chút nữa còn phải lên xe.”

Ông vừa nói vừa gắp một cánh gà kho bỏ vào bát của Lý thị. Đại Bảo cùng hai đệ đệ, mỗi đứa được chia một cái đùi gà kho, đều là phần Đỗ Nhược cố ý dành lại cho bọn trẻ. Trẻ con đang tuổi lớn, không thể thiếu chất.

Các nam nhân như Sở Vân Châu cũng không kén chọn, ăn rất vui vẻ. Dù chỉ là đầu gà, đầu thỏ, cũng ngon hơn bánh khô lạnh tanh nhiều.

Đang lúc mọi người còn mải ăn, Đỗ Nhược đã buông đũa, nhẹ giọng nói: “Ta no rồi, mọi người cứ từ từ dùng.”

Không ai chú ý nàng rời đi, vì ai cũng đang mải mê nhai nuốt. Sở Vân Châu thấy thê tử rời khỏi sân, nghĩ rằng nàng lên xe nghỉ, nên không để tâm lắm, chỉ thầm tính ăn xong sẽ đi tìm nàng.

Thực ra, Đỗ Nhược một mình rời khỏi quán trọ bằng cửa sau. Bên ngoài trời sáng hẳn, dân trong trấn bắt đầu bày hàng ra chợ, người cõng giỏ, kẻ dựng sạp, nhộn nhịp vô cùng.

Nàng đi dạo một vòng quanh chợ, thấy phần lớn đều là rau dại và gia súc nhỏ, gầy yếu. Những con gà trong không gian của nàng thì con nào con nấy đều nặng tới bảy, tám cân, thịt chắc, lông mượt, nhìn đám gà ngoài chợ thật không có hứng thú.

Đi đến một góc vắng vẻ không người, nàng nhanh chóng lấy từ trong không gian ra một cỗ xe ngựa mới cùng một con ngựa cái mập mạp. May mà trước kia nàng đã chuẩn bị sẵn cỗ xe này, nếu không thì dù có ngựa cũng không dùng được.

Nàng thầm nhủ: về sau nhất định phải để sẵn hai ba chiếc xe ngựa trong không gian, phòng lúc khẩn cấp dùng đến.

Sau khi buộc yên cương, nàng kéo xe ngựa đến trước cửa sau quán trọ, rồi đi bộ vào lại. Trên đường trở về, nàng ghé qua một sạp hàng bán chiếu rơm, bỏ mấy đồng tiền mua vài tấm, để đề phòng sau này phải ngủ ngoài trời.

Trong không gian còn nhiều lương khô, nên nàng không cần mua thêm thức ăn. Chỉ tiện tay lấy ra một giỏ táo và nho, chuẩn bị mang theo lên đường, nếu có ai hỏi thì cứ bảo là mua ở chợ, chẳng ai nghi ngờ gì.

Phía cửa sau, Sở Vân Châu vừa ăn xong cũng rảo bước ra ngoài tìm thê tử. Không thấy nàng trong sân, lại thấy cánh cửa sau hé mở, chàng đoán chắc nàng đã ra ngoài. Vì tiền bạc đều ở chỗ nàng, chàng nghĩ chắc nàng muốn mua thêm thứ gì đó nên cũng không gấp gáp, chỉ đi theo tìm xem nàng đang ở đâu.