Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 174: Hướng Đông



Tại một ngã ba đường lớn, một lối rẽ về phía đông dẫn tới Phụng Thiên, một lối khác men theo hướng nam đến Dư Hàng. Sau khi bàn bạc kỹ càng, gia đình họ Sởvà họ Triệu quyết định chọn đường về phía đông. So với phương nam, nơi ấy khí hậu cùng phong tục sinh hoạt quá đỗi khác biệt, chi bằng hướng về Phụng Thiên – tuy xa nhưng thuận tiện hơn cho việc an cư sau này.

Sở Vân Châu đã từng đi con đường này một lần. Chàng nhớ rõ, cách đây chừng vài chục dặm có một trấn nhỏ, nếu mọi người bước đều chân, đi nhanh thì đến tối là có thể nghỉ chân được một đêm.

Ánh nắng trưa gay gắt đổ lửa xuống con đường bụi mù. Cả đoàn người cuối cùng cũng tìm được một gốc cây to râm mát để dừng chân nghỉ tạm. Sở Vân Châu cùng mấy nam nhân nhanh tay tháo dây buộc ngựa và la, vội vàng tìm cỏ khô, chia nước, lo cho sức lực của bọn gia súc. Mọi người tản ra nhặt cỏ ven đường, kẻ nhóm lửa, người canh xe.

Lũ trẻ và lão nhân nhân cơ hội ấy mà ngồi nghỉ, thở hổn hển. Đỗ Nhược và các tẩu tẩu tranh thủ lấy đồ ăn đã chuẩn bị từ sớm. Bánh bao, cháo loãng và bánh xoắn bột được chia ra từng bát. Mỗi người được hai cái bánh, một bát cháo, cùng một túi nước đeo lưng để dùng dần. Dưa muối thì chưa kịp lấy ra, nếu không đói quá thì ăn chẳng ngon.

Đỗ Nhược ngồi bên xe ngựa, thấy Tảo Tảo – con ngựa kéo xe nhà mình – đã gầy rộc đi trông thấy, lòng không khỏi xót xa. Nàng đưa tay vuốt ve bờ sườn gồ ghề của nó, rồi nhân lúc không ai để ý, khéo léo rút ra một nắm cỏ từ không gian bí mật, ném lẫn vào đám cỏ khô. Tảo Tảo đói meo, ăn ngấu nghiến, miệng không ngừng nhai.

Nhìn nó ăn ngon lành, trong mắt Đỗ Nhược tràn đầy thương xót. Nàng nhỏ giọng dỗ dành: “Ăn đi, ăn nhiều vào. Về sau ta nhất định không bạc đãi ngươi.”

Không quên bên nhà họ Triệu, nàng cũng lặng lẽ chia một nắm cỏ không gian cho con la kéo xe của họ. Sau đó, nàng rút ra một túi nước không gian, lần lượt đổ cho chúng uống. Dù chỉ là chút nước mát, nhưng nàng tin, chỉ cần có một chút linh khí, cũng đủ giúp chúng bồi bổ sinh lực cho đoạn đường kế tiếp.

Đàn gia súc nhốt trong lồng phía sau xe ngựa dường như cũng không chịu nổi cái nắng oi bức. Con ngỗng lớn nhất, thường ngày ưa kêu quạc quạc, giờ cũng ủ rũ rũ đầu, há miệng thở hổn hển. Thấy vậy, Đỗ Nhược bèn thả chúng ra khỏi lồng cho ăn cỏ và uống nước. Mấy con ngỗng lớn tuy nghịch ngợm nhưng lại không chạy bậy. Chúng nhẩn nha rỉa cỏ dưới gốc cây, ăn uống xong còn ngoan ngoãn trở về lồng.

Gà Mái Leo Núi

Còn mấy con gà và thỏ, nàng không dám thả ra vì sợ chạy mất hoặc bị nắng đánh trúng. Nàng vội múc nước cho chúng uống, lại phủ mấy lớp lá cây lên lồng, mong bọn chúng qua được đoạn đường này bình an.

Nghỉ một lát, đoàn người tiếp tục lên đường. Lũ ngỗng không muốn trở vào lồng, nhưng Đại Bảo cùng đám nhỏ chỉ cần vỗ tay, chúng lại theo về như đoàn quân nhỏ. Nhìn cảnh đó, Đỗ Nhược buồn cười, lẩm bẩm: “Thật không thể nào đem các ngươi nấu nồi sắt được…”

Để không làm nặng thêm xe, trừ khi cần thiết, mọi người đều đi bộ. Ngay cả ba tiểu tử Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo cũng thay phiên nhau đi bộ từng đoạn. Trên xe ngựa chỉ còn ba con ngỗng lớn vươn cổ ngó nghiêng như đang du ngoạn.

Vì khởi hành sớm, trên đường không gặp nhiều người tị nạn. Những người họ tình cờ gặp đa phần đều như họ, mang theo gia quyến, có xe ngựa hoặc xe la. Không ai chen lấn hay quấy rối ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến chạng vạng, đoàn người đã tới trấn nhỏ như Sở Vân Châu dự đoán. Phía trước là một quán trọ với cổng lớn, hai chiếc đèn lồng đỏ treo cao, bên trên viết hai chữ “Quán Trọ”. Sở Vân Châu bước nhanh lên, nói: “Đến rồi! Đây chính là nơi ta từng nghỉ chân. Để ta vào hỏi còn phòng trống không.”

Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm. Đỗ Nhược mỏi rời hai chân, bắp chân đau nhức. Nàng chỉ mong sớm được nằm xuống, nghỉ ngơi.

Không lâu sau, Sở Vân Châu quay lại, nét mặt tươi tắn: “Còn mấy phòng, đủ cho cả nhà ta nghỉ lại!”

Tiền thị và Lý thị hai chân run rẩy, không chịu nổi đi lâu. Nghe vậy, liền dắt tay nhau lảo đảo bước vào sân quán. Người hầu trong quán nhanh chóng ra mở cổng, chỉ chỗ cho xe ngựa và xe la đỗ vào hậu viện. Thấy cả đoàn người lớn bé, hắn không khỏi tò mò hỏi: “Chư vị đi đâu vậy mà muộn thế này?”

Sở lão gia đáp: “Quê nhà gặp thiên tai, chúng ta đành dắt díu nhau đi lánh nạn.”

Người hầu nghe xong gật gù thông cảm: “Thiên tai, nhân họa, người dân nghèo chúng ta khổ nhất. May mà vẫn có thể đi được, chứ ở lại cũng chẳng có đường sống.”

Lão Triệu chen lời: “Không còn cách nào, chứ ai muốn rời quê hương chứ?”

Người hầu thấy sắc mặt mọi người mỏi mệt, liền nói: “Các vị chưa ăn gì phải không? Đầu bếp vẫn còn trong bếp, ta sẽ bảo y làm vài món đơn giản.”

Sở Vân Châu chắp tay cảm tạ: “Cảm ơn! Phiền quý quán cho chút cháo nóng là được.”

Sau khi ổn định, mọi người kéo vào sảnh ngồi nghỉ. Mỗi người gọi một bát mì, một chút bánh quy, thêm một nồi canh nóng. Quán trọ còn tặng thêm một bát dưa muối, tuy mặn nhưng hợp vị. Cả nhà ai nấy đều ăn ngon lành. Tiền thị còn cẩn thận gói phần dưa muối thừa mang theo dùng ngày mai.

Ăn xong, Đỗ Nhược nhờ người hầu mang đến mỗi phòng hai thùng nước nóng. Sau cả ngày đi đường mồ hôi nhễ nhại, tắm rửa xong ai nấy cũng thấy khoan khoái. Tranh thủ giặt sơ y phục rồi treo lên, sáng mai nắng to là khô.

Vì nơi đây chưa có quá nhiều người tị nạn nên giá trọ vẫn vừa phải. Cả đoàn vẫn thuê bốn gian như trước. Nếu không đủ, thì người trẻ ngủ trên xe hoặc trải chiếu dưới đất. Dù sao, đêm nay có một mái hiên, một chỗ ngủ yên ổn cũng đã là phúc lớn.

Đêm hôm ấy, sau khi tắm rửa, ăn uống, cả nhà ai nấy đều mệt mỏi thiếp đi. Đỗ Nhược cũng ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị, không giật mình