Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 89:



Thẩm thị ngồi đối diện với Đỗ Nhược trên xe lừa. Đỗ Nhược nhớ trong túi còn hai cái bánh, bèn lấy ra, đưa cho Thẩm thị.

“Đại tẩu, nếu tẩu không chê, nếm thử bánh ta làm xem sao.”

Thấy bánh mỏng làm từ bột mì trắng thơm ngát, Thẩm thị chẳng khách khí, nhanh tay nhận lấy, nét mặt rạng rỡ: “Tam nương, đa tạ muội.”

Đỗ Nhược mang tổng cộng bốn cái bánh, đã chia đều. Vì không quen thân với người khác trên xe, nên nàng không thấy ngại ngần gì khi chỉ chia cho người quen. Tuy nhiên, nàng quên mất Trương thị đang ngồi cạnh mình.

Thẩm thị cắn hai miếng bánh, bất ngờ nhận ra bên trong có nhân ngọt, kinh ngạc hỏi: “Tam nương, sao bánh này lại ngọt như vậy? Nhân bên trong là gì thế?”

Đỗ Nhược mỉm cười đáp: “Nhân đậu đỏ.”

Đậu đỏ, Thẩm thị chưa từng nghe thấy, lại càng chưa từng nếm thử bánh nhân như thế. Nàng định hỏi thêm, nhưng thấy xe đông người, lại có kẻ tò mò ngó sang, bèn thôi. Dù sao thì bánh cũng ngon.

Trương thị ngồi một bên, đợi mãi mà không thấy ai chia phần cho mình, trong lòng đã tức lại càng tức hơn. Để người ngoài không nhận ra nàng muốn ăn bánh, nàng cũng lấy gói đồ ăn định mang về ra, hừ một tiếng rồi cắn mạnh một miếng.

Nàng ăn một cái bánh hấp làm từ bột hỗn hợp – nào là kiều mạch, cao lương, lúa mì – trông xám xịt, nhạt nhẽo, vị còn hơi đắng, càng ăn càng tức.

Hương thơm từ bánh của Đỗ Nhược vẫn vương trong không khí, làm chiếc bánh hấp của nàng càng thêm vô vị.

Không nhịn được, Trương thị bật thốt: “Tam nương, ta là con dâu của đại biểu huynh ngươi, ngươi không thấy chúng ta là người một nhà sao? Sao lại đưa cho người ngoài mà không cho ta nếm thử?”

Nghe vậy, Đỗ Nhược sa sầm mặt, giọng lạnh nhạt: “Ngươi nói hay thật. Vì là người một nhà, ta phải chia phần cho ngươi à? Thế ngươi có thể chia cái bánh bao trong tay ngươi cho ta chăng?”

Trương thị siết chặt túi vải trong tay, rõ ràng là không muốn chia, nhưng miệng vẫn cãi: “Tại sao ta phải chia? Đây là của ta.”

Đỗ Nhược nhướng mày, đáp luôn: “Thế tại sao ta phải chia phần của ta cho ngươi?”

“Ngươi…” Trương thị nghẹn họng, nhất thời không thể phản bác được, chỉ có thể trợn mắt nhìn Đỗ Nhược.

“Chậc, ngươi là ai chứ!” Đỗ Nhược khinh khỉnh, quay đi không thèm để tâm, xoay người nói chuyện với Thẩm thị, vẻ như Trương thị không tồn tại.

Thấy thế, n.g.ự.c Trương thị phập phồng vì giận, nhưng lại chẳng thể nói ra lời, chỉ trừng mắt nhìn Đỗ Nhược một cách tức tối.

Thẩm thị thì bối rối. Vừa rồi nàng vui vẻ nhận bánh, nhưng quên mất rằng Trương thị cũng là người nhà. Giờ thấy Trương khó chịu, trong lòng cũng có chút áy náy. Nhưng nghĩ lại thì nàng đã ăn gần hết cái bánh, giờ dù có nôn ra cũng chẳng ai muốn.

Trên đường không ai lên tiếng nữa, xe lừa nhanh chóng đến thị trấn. Mọi người lần lượt xuống xe.

Đỗ Nhược và Sở Vân Bạch chào lão Triệu, chuẩn bị tản ra đi chợ. Lão Triệu dặn: “Lúc trở về ta vẫn sẽ đợi ở chỗ cũ, ai muốn đi xe nhớ tới đúng giờ, tới trễ là ta không đợi đâu.”

Dân làng xuống xe lục tục tản đi, Trương thị cũng vội rời khỏi. Mẫu thân nàng sai nàng lên trấn lấy thuốc cho tẩu phu, không nhanh là chẳng còn gì ăn.

Lúc này, Thẩm thị tiến lại gần Đỗ Nhược, nhỏ giọng dặn dò: “Tam nương, đại tẩu của muội không phải người đơn giản đâu. Sau này nếu gặp thì tránh xa một chút.”

Đỗ Nhược liếc mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu, biểu thị đã hiểu ý tốt của đối phương. Nàng biết Thẩm thị đang nhắc nhở thật lòng, cũng không nói gì thêm.

Sau đó, hai người chia nhau mỗi người một ngả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sở Vân Bạch bị sự náo nhiệt ở trấn hấp dẫn, hết nhìn trái lại ngó phải, hưng phấn vô cùng. Đi dạo một lúc, Đỗ Nhược bắt đầu suy tính cách tống khứ hắn đi, để nàng có thời gian làm chuyện của mình.

“Lão Tứ, ngươi có đói bụng không? Nếu muốn ăn gì, tam tẩu sẽ mua cho ngươi.”

Nàng nghĩ chắc hắn sẽ nói muốn vào quán ăn, như vậy ít nhất cũng tốn một canh giờ – đủ cho nàng làm xong việc.

Sở Vân Bạch đang tuổi lớn, lại ham ăn. Ở nhà chẳng mấy khi được ăn ngon, nay vừa ra trấn đã thấy món nào cũng hấp dẫn. Hắn mang theo toàn bộ tiền riêng, quyết tâm phải ăn cho đã đời.

Nghe tam tẩu hỏi, hắn gật đầu lia lịa: “Ta hơi đói. Tẩu xem, bánh kếp kia ngon quá!”

Hắn chỉ vào một quầy bánh kếp bốc khói nghi ngút. Đỗ Nhược nhìn theo, quả thực hấp dẫn.

“Được, chúng ta mua một cái thử trước.”

Gà Mái Leo Núi

Sau khi trả tiền, Sở Vân Bạch không đợi thêm được nữa, cắn một miếng lớn, mặt mày hớn hở, ăn đến miệng bóng loáng. Đỗ Nhược nhìn dáng vẻ thỏa mãn của hắn, không nhịn được bật cười. Nhưng chiếc bánh kếp này chẳng thể giữ hắn lâu, nàng cần tìm nơi nào giữ chân hắn lâu hơn một chút.

Hai người đi dạo qua các quầy hàng ăn vặt, ăn không ít món ngon.

Sở Vân Bạch vui như trẻ nhỏ, còn Đỗ Nhược cũng thấy tâm trạng tốt lên.

Thế nhưng, khi đang thưởng thức một xiên táo gai tẩm đường, Đỗ Nhược bỗng thấy một bóng người quen quen lướt qua.

Nhìn kỹ lại, thì ra là Trương thị. Nàng nhìn quanh ngó nghiêng như sợ ai bắt gặp, rồi bước vào một cửa tiệm.

Đỗ Nhược liếc tấm biển hiệu – là một tiệm cầm đồ. Nàng đoán Trương thị chắc đang cầm món gì đó.

Một lát sau, Trương thị đi ra, tay ôm chặt một túi nhỏ trước ngực. Nhìn điệu bộ cẩn thận đó, Đỗ Nhược đoán nàng ta vừa lấy được bạc.

Thấy Trương thị hướng về phía mình, Đỗ Nhược liền kéo Sở Vân Bạch rẽ vào một ngõ nhỏ: “Lão Tứ, đừng nói gì cả.”

Sở Vân Bạch ngậm một quả táo đường trong miệng, ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”

Đỗ Nhược cau mày: “Ta thấy đại tẩu ngươi. Ta sợ nàng thấy ta rồi lại sinh chuyện, tốt nhất nên tránh xa.”

Sở Vân Bạch gật đầu, vừa gặm táo đường vừa nhìn quanh.

Một lát sau, Trương thị đi ngang, không phát hiện ra hai người đang nấp. Đợi nàng ta đi xa, Đỗ Nhược mới kéo Sở Vân Bạch bước ra, tiến về phía tiệm cầm đồ.

“Lão Tứ, chờ một lát, ta vào hỏi chút chuyện.”

“Được, tam tẩu đi đi.”

Hắn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, chẳng nhận ra chữ gì, chỉ thấy bên trong vắng tanh như chẳng bán gì cả.

Một lúc sau, Đỗ Nhược đi ra, xác nhận đúng là Trương thị vừa cầm một cây trâm bạc. Xem ra nàng ta thật sự đang túng thiếu.

Đỗ Nhược không nghĩ thêm, dắt Sở Vân Bạch đi tiếp. Trước mặt là một trà lâu, người đông nườm nượp, có tiếng vỗ tay reo hò vang lên, náo nhiệt vô cùng.

“Chúng ta đến đó xem thử!” Nàng mắt sáng rỡ, nhanh chóng kéo hắn đi. Nàng nghĩ, có lẽ cuối cùng cũng tìm được chỗ giữ chân hắn một lúc lâu.