Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 90: Trẻ con không dễ bị lừa



Hai người đến quán trà, bên trong có một vị tiên sinh đang kể chuyện. Khách khứa ngồi rải rác khắp các bàn, chăm chú lắng nghe truyện Võ Tòng đả hổ. Đỗ Nhược nhìn quanh, thầm nghĩ: nơi này thật không tệ, bèn quay sang hỏi Sở Vân Bạch: “Lão Tứ, ngươi có muốn vào nghe không? Tam tẩu đãi ngươi.”

Sở Vân Bạch tuy rất muốn nghe, nhưng chưa từng đặt chân tới nơi như thế này, trong lòng đoán chắc tốn bạc không ít, liền lắc đầu nói: “Tam tẩu, chúng ta đứng ngoài nghe cũng tốt, khỏi tốn tiền. Dù sao cũng nghe rõ như nhau.”

Hắn nghĩ: nếu đứng ngoài vẫn nghe được, sao phải lãng phí tiền? Bạc để dành mua đồ ăn thì tốt hơn.

Đỗ Nhược không ngờ tiểu tử này lại khó lừa như vậy, kế hoạch trong lòng nàng liền gặp trở ngại. Không thể chần chừ, nàng quyết định kéo hắn vào trong. Thấy một tiểu nhị đứng ở cửa quán trà, nàng gọi lại.

Tiểu nhị chỉnh lại khăn vắt vai, cười niềm nở: “Hai vị khách quan, mời vào uống trà nghe kể chuyện. Hôm nay tiên sinh mới bắt đầu, vào là nghe kịp.”

Đỗ Nhược hỏi: “Tiểu ca, nghe kể chuyện có tốn bạc không?”

Dù đã ở trấn này một thời gian, nhưng nàng chưa từng vào trà lâu bao giờ.

Tiểu nhị cười đáp: “Cửa tiệm chúng tôi chỉ tính tiền trà. Nếu nghe thấy hay, khách thưởng thêm chút bạc thì tiên sinh sẽ rất cao hứng.”

Câu trả lời ấy không khiến Sở Vân Bạch yên tâm, hắn bèn hỏi tiếp: “Một ấm trà bao nhiêu bạc?”

“Chỉ hai mươi đồng, kèm một đĩa hạt dưa nữa,” tiểu nhị đáp.

Hai mươi đồng, bàn tay nhỏ của Sở Vân Bạch chạm vào tay áo, trong đó chỉ còn đúng hai mươi đồng bạc lẻ. Hắn cau mày, lòng tràn đầy phân vân: tam tẩu đã mua bao nhiêu đồ ăn cho hắn, giờ lại thêm tiền trà… chẳng lẽ lại để nàng trả nốt?

Ngay khi hắn còn đang bối rối, một đồng bạc trắng lấp lánh từ tay áo Đỗ Nhược bay tới tay tiểu nhị: “Mang một ấm trà ngon, tìm chỗ ngồi tốt nhất cho đệ ta, thêm một đĩa hạt dưa nữa.”

Tiểu nhị cầm bạc, lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Vâng! Công tử, mời theo ta!”

Sở Vân Bạch thấy tam tẩu đã trả bạc, trong lòng vô cùng phấn khởi, liền reo lên: “Tam tẩu, mau vào thôi!” Trong lòng hắn thầm nghĩ: đi theo tam tẩu đúng là lựa chọn sáng suốt, có ăn, có uống, lại được nghe kể chuyện. Sau này nhất định phải ôm chặt lấy đùi tam tẩu!

Nhưng Đỗ Nhược giữ hắn lại, nghiêm túc dặn: “Lão Tứ, ngươi ở lại đây nghe kể chuyện, đừng chạy đi đâu. Tam tẩu có việc cần mua, một lát sẽ quay lại đón ngươi.”

Sở Vân Bạch có chút ngượng ngùng, lúng túng đáp: “Nhưng… mẫu thân bảo ta phải đi theo tẩu sát sao. Tẩu không quen nơi này, lỡ bị lạc thì sao?”

Đỗ Nhược biết rõ, Tiền thị để hắn theo là để giám sát nàng. Nói là sợ nàng lạc, kỳ thực là sợ nàng bỏ trốn. Nhưng nàng nghĩ: nếu nàng thật sự muốn đi, một đứa trẻ sao ngăn được? Muốn thì thậm chí còn có thể bắt luôn hắn đem theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng không để lộ suy nghĩ ấy, chỉ cúi xuống thì thầm: “Chỉ cần ngươi không nói với mẫu thân, bà ấy sẽ chẳng biết gì đâu.”

Sở Vân Bạch nghiêng đầu suy nghĩ rất nghiêm túc. Một lúc sau mới chậm rãi gật đầu: “Được rồi, tam tẩu, nhưng tẩu nhớ quay lại nhanh nhé!”

Dứt lời, hắn không chờ được nữa, chạy thẳng vào quán trà.

Tiểu nhị vẫn đứng chờ, thấy Sở Vân Bạch tới liền vội vàng đón tiếp: “Công tử, mời vào bên trong!”

Sở Vân Bạch phấn khởi ngồi vào bàn, chẳng bao lâu đã bị câu chuyện hấp dẫn đến mức vừa nghe vừa vỗ tay reo hò. Đỗ Nhược đứng ngoài nhìn cảnh ấy, nét mặt lộ rõ vẻ hài lòng. Nàng xoay người, rời khỏi nơi đó.

Đầu kia chợ, những dãy sạp bán lồng gia cầm xếp thành hàng dài: gà, vịt, ngỗng, heo con… con nào con nấy khỏe mạnh lanh lợi, lông mượt sạch sẽ.

Đỗ Nhược tới nơi, cẩn thận quan sát. Hôm nay nàng tới đây chính vì những con vật này. Nàng thích nuôi gà, vịt, ngỗng, heo. Tuy có mèo con và chó con cũng rất đáng yêu, nhưng vì không biết chăm nên nàng không định mua.

Tập trung chọn mấy loại có thể nuôi lấy thịt, nàng cẩn thận chọn mua gà, vịt, ngỗng – mỗi loại hai mươi con. Heo con thì mua mười con. Với lượng gia súc nhiều như vậy, nàng cần xe để chở.

Thấy chủ sạp heo con có xe cút kít, nàng bước tới lễ phép hỏi: “Thúc ơi, cháu mượn xe cút kít dùng một lát, lát nữa cháu trả lại có được không?”

Chủ sạp thấy nàng là nữ tử lại mua nhiều như thế, cũng không nỡ từ chối, bèn gật đầu: “Dùng đi, nhớ trả sớm cho chú.”

Gà Mái Leo Núi

“Cảm tạ thúc!”

Đỗ Nhược chồng lồng lên xe cút kít, nhẹ nhàng đẩy đi. Nàng chọn một chỗ vắng, kín đáo, rồi lần lượt cất hết gà vịt ngỗng vào không gian. Vì đều được nhốt trong lồng nên chẳng lo chạy mất. Sau đó nàng quay lại trả xe.

Ngày họp chợ, đường phố đông nghịt người. Hai bên đường là vô số quầy hàng: rau củ tươi rói, đồ thủ công mỹ nghệ, đặc sản địa phương, gì cũng có. Mọi người tấp nập mua sắm, chen chúc lựa đồ.

Rời khỏi khu chợ, Đỗ Nhược lấy từ trong không gian ra một giỏ táo chín đỏ mọng, thơm ngát. Để tránh bị người quen nhận ra, nàng phủ một tấm vải trắng lên trên.

Nàng không muốn mang đến chợ chính. Dân làng nơi đó không có bạc để mua hoa quả. Nàng muốn nhắm vào những kẻ có tiền, mà bọn họ thì chẳng tiếc bạc khi gặp thứ tốt.

Nàng mang giỏ táo đi về phía khu phố phồn hoa trong trấn. Trước kia, Sở Vân Châu từng dẫn nàng tới đây. Bên kia đường còn bán cả da trăn lớn, hai bên có trà lâu, tửu lâu, hàng hiệu sang trọng – nơi lui tới của quan lại, thiếu nữ con nhà quyền quý, quý phụ nhân ăn diện.

Nàng đi dọc con phố, cuối cùng dừng chân trước một trà lâu trang hoàng tinh xảo, tường sơn màu ngọc, biển hiệu gỗ lim, ánh đèn dịu dàng. Khách khứa ra vào đều vận y phục gấm vóc, khí chất bất phàm.

Không khí trà lâu nhã nhặn, mùi trà thơm dịu nhẹ phảng phất trong gió. Đỗ Nhược chọn một chiếc bàn cạnh góc tường, lặng lẽ ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt giỏ táo lên bàn.