Khi xe la trở về thôn, mọi người vẫn ngồi như cũ, song đồ đạc mang theo thì nhiều hơn lúc đi gấp mấy phần. Sắc mặt Trương thị trông cũng khá hơn, dưới chân đặt mấy gói thuốc, trong tay còn ôm một bó thuốc lớn, rõ ràng đã được bổ sung thêm. Khóe miệng bà ta bóng nhẫy, hiển nhiên là vừa ăn thịt mà chưa lau miệng. Bà ta nhìn Đỗ Nhược, Đỗ Nhược cũng vừa vặn nhìn lại. Trên đùi nàng đặt một cái giỏ, bên trên phủ khăn vải trắng, khiến Trương thị âm thầm khinh thường: có gì đáng mà che? Bà ta cúi đầu, bất giác nghĩ tới bát thịt kho béo ngậy vừa ăn ban nãy, liền nuốt nước bọt, đầu lưỡi vô thức l.i.ế.m môi.
Sáng sớm hôm nay, vốn dĩ là Sở Túy Khuê được phân công vào trấn mua thuốc, nhưng Trương thị lại giở chút tâm tư riêng, liền nhanh miệng giành việc. Mấy ngày trước, khi đang nấu ăn trong bếp, bà ta phát hiện bức tường dưới chân bếp có một chỗ bị sụt, lộ ra một cái lỗ nhỏ như hang chuột. Tưởng là chuột đào lên ăn vụng, bà ta lấy kẹp lửa đào ra, không ngờ lại lôi được một túi vải nhỏ, bên trong là một thỏi vàng óng ánh và một chiếc trâm cài tóc tinh xảo.
Lúc ấy bà ta giật mình thon thót, nhưng ý nghĩ đầu tiên lại là: thứ ta nhặt được, tự nhiên là của ta. Nghĩ tới chuyện gần đây trong nhà tiêu xài khá nhiều, nhưng chẳng được một đồng bạc dính tay, bà ta lại càng uất ức trong lòng. Thỏi vàng lập tức bị bà ta giấu đi, còn chiếc trâm kia không dám tùy tiện mang, nên tính đem đi đổi bạc. Sáng nay, bà ta một mình vào trấn, tìm được một tiệm cầm đồ, chiếc trâm cài tóc kia đổi được những mười lăm lượng bạc trắng.
Có bạc trong tay, Trương thị lập tức bỏ hai lượng đi ăn một bát thịt kho tàu thơm nức, lại gọi thêm hai cái màn thầu làm từ bột mì trắng mịn. Một mình ăn cho đã miệng, lòng khoan khoái vô cùng. Vì không thể để người khác biết được nguồn gốc số bạc này, bà ta định bụng giấu kín cả chồng lẫn con, không để ai hay.
Lúc này, Trương thị nhìn Đỗ Nhược đã không còn ghét như trước nữa. Bà ta nghĩ, trong cả xe này, sợ rằng không ai có nhiều bạc bằng mình. Trong khi ấy, trên xe la, mấy phụ nhân đang ríu rít kể chuyện buôn bán trong chợ, không khí vô cùng náo nhiệt.
Trên đường về, Sở Vân Bạch vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt, kể cho lão Triệu nghe những điều mình thấy trong trấn, đặc biệt là màn kể chuyện Võ Tòng đả hổ, khiến người nghe cũng hăng say theo. Đỗ Nhược nghe mà gật đầu tán thưởng, thầm nghĩ tiểu tử này trí nhớ thật tốt, chỉ tiếc không có duyên tới trường.
Gà Mái Leo Núi
Cuối cùng, xe la về đến cổng làng. Sau khi tạm biệt lão Triệu, Đỗ Nhược và Sở Vân Bạch cùng nhau xách đồ xuống xe, Thẩm thị cũng theo sau, tay ôm không ít thứ. Cả buổi sáng, Tiền thị trong lòng chẳng yên, cứ đi tới đi lui mãi không thôi, lo lắng tam con dâu dắt theo tứ lang còn nhỏ dại lên trấn. Một đứa không quen đường, một đứa còn trẻ con, nếu xảy ra chuyện gì, biết ăn nói sao với nhi tử?
Đúng lúc bà đang sốt ruột, thì giọng nói thanh thoát của Sở Vân Bạch vang lên: “Nương ơi, chúng con về rồi!” Nói xong, hai người từ cổng sân bước vào. Tiền thị vội vã chạy ra đón, thấy hai đứa bình an trở về, liền ân cần hỏi: “Về rồi à? Có mệt không? Mau vào nhà nghỉ ngơi.”
Đỗ Nhược mỉm cười: “Chúng con không mệt đâu, nương yên tâm.”
Chỉ là vào trấn một chuyến thôi, nếu như thế mà kêu mệt, thì vụ xuân năm sau e là khỏi xuống ruộng. Tiền thị nhìn thấy cái giỏ lớn Đỗ Nhược mang về, liền thắc mắc: “Tam con dâu, lại mua gì thế kia?”
Tuy trong lòng có chút bất mãn chuyện con dâu tiêu xài, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ tò mò. Bà biết tam con dâu luôn mang về toàn thứ tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ khi nàng về nhà này, trong bếp chưa từng thiếu thịt, cuộc sống cũng khấm khá hơn nhiều. Vào trong nhà, Đỗ Nhược đặt giỏ xuống, vén tấm vải lên, nói: “Con mua ít bột mì trắng, ít rau tươi, ít trái cây, còn có một túi trái cây khô.”
Nói rồi lấy từng thứ ra, giới thiệu tỉ mỉ. Tiền thị nhìn từng món một, tròng mắt cay cay. Nào ngờ con dâu lại mua nhiều thứ quý giá như vậy. Bột mì trắng đắt thế! Còn táo đỏ căng mọng, mấy đứa nhỏ mà thấy chắc mừng rỡ lắm. Nhìn những thứ ấy mà không đòi bà một xu bạc nào, bà không khỏi nghẹn ngào. Thật ra số bạc mà tam con dâu kiếm được đều đưa cho bà giữ, bản thân chưa từng kêu ca một lời. Tiền thị thầm nghĩ, hai đứa con trai bà thật sự có phúc phận mới cưới được người vợ như vậy.
Đúng lúc ấy, Đỗ Nhược nói: “Nương, tối nay mình làm bánh bao được không? Trong nhà còn thịt tươi không? Không thì con còn chút thịt, để con lấy ra.”
Tiền thị lập tức gật đầu: “Được, làm bánh bao đi, mấy đứa nhỏ chắc sẽ thích.”
Bên kia, Sở Vân Bạch về nhà liền chạy đi tìm mấy đứa cháu trai, thì thấy chúng đang chơi trên phiến đá lớn không xa. Ba đứa nhỏ cùng hai đứa trẻ khác trong thôn đang vây quanh nhau nghịch ngợm. Sở Vân Bạch hí hửng lôi ra một gói hạt dưa mang từ trấn về, không ăn, để dành chia cho bọn nhỏ.
Cả đám ngồi quanh một tảng đá, hắn vừa bóc hạt dưa vừa kể chuyện mình nghe được. Dù không dám nhắc đến món ăn vì quên không mang bánh hành về, nhưng chuyện Võ Tòng đánh hổ thì kể say sưa, khiến mấy đứa nhỏ nghe đến trợn tròn mắt.
Đại Bảo và hai đứa kia ghen tị vô cùng: “Tứ thúc, lần sau thúc lên trấn nhớ dẫn chúng ta theo với!”
Sở Vân Bạch cười hề hề: “Lúc đó coi xem ai nghe lời ta thì ta dẫn!”
Lúc này, Sở lão gia cùng mấy người khác đều không có ở nhà, bởi tiết trời đã bắt đầu ấm, tuyết tan, người dân trong thôn liền vội vã ra đồng làm đất, tranh thủ sớm gieo hạt.
Đỗ Nhược trở về nhà, nghỉ ngơi một lát rồi mới vào không gian. Nàng dắt bầy lợn con đáng yêu ra khu đất có hàng rào gần trại ngựa, nơi có cỏ non xanh mướt. Nơi ấy đủ cho chúng kiếm ăn, nàng không cần lo liệu nhiều. Dù vậy, nàng vẫn chuẩn bị mấy thau lớn đổ thêm bắp ngô, để bồi bổ thêm cho lũ lợn.
Riêng gà, vịt, ngỗng thì khó hơn một chút. Không gian không có thức ăn dành riêng cho chúng, nên nàng chỉ có thể dùng bột bắp xay làm thức ăn thay thế. Như vậy, chất lượng cuộc sống của đàn gia cầm cũng được bảo đảm.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng đột nhiên thấy xót xa – gà vịt ngỗng còn ăn ngon hơn cả người trong nhà chồng. Dù là nàng dùng để chăn nuôi, lòng vẫn có chút áy náy và bất lực. Nàng khẽ thở dài: “Nếu như bột bắp này có thể đem phát cho người ăn thì tốt biết mấy, chỉ tiếc… lãng phí quá…”