Mang Theo Không Gian Trở Thành Vợ Của Hán Tử Thô Lỗ

Chương 93: Hợp tác lâu dài



Trong khi trò chuyện với Đỗ Nhược, chưởng quầy không ngừng liếc vào trong xe ngựa, hình như còn nghe thấy cả tiếng thở phì phò nặng nề từ bên trong. Thấy ông ta tò mò, Đỗ Nhược liền vén tấm rèm xe: “Chưởng quầy, hàng đã đưa tới rồi, mời ngài xem thử!”

Chưởng quầy vừa nhìn vào liền kinh hô một tiếng: “Ái chà!” Rồi vội lùi lại một bước. Trước mắt ông là một con lợn rừng đen sì to như trống đồng, răng nanh nhọn hoắt, tuy đã bị trói cả bốn chân lẫn mõm, nhưng vẫn khiến người ta dựng tóc gáy. Đây là lần đầu tiên ông thấy một con lợn rừng lớn như vậy ngoài đời.

Tiểu nhị đứng bên cũng hét lên: “Chưởng quầy, tiểu nhân không nhìn nhầm đâu! Đây đích thị là lợn rừng!”

Đỗ Nhược mỉm cười nhàn nhạt: “Ngươi không nhìn nhầm.”

Tiếng hét của tiểu nhị lập tức thu hút sự chú ý, các đầu bếp trong bếp đều ùa ra vây quanh xe ngựa. Có người trầm trồ: “Chà, chưa từng thấy con nào to như thế này!” Có kẻ lại xì xào: “Cô nương này bắt được nó kiểu gì vậy trời?”

Đỗ Nhược chỉ cười, không trả lời. Chẳng lẽ lại nói mình dùng không gian nhốt rồi trói? Dĩ nhiên không thể!

Chưởng quầy lúc này mới bình tĩnh lại, lập tức hô người khiêng lợn rừng xuống xe, rồi nhấc thỏ ra khỏi lồng, mang cải thảo, củ cải, khoai tây và rau dại vào hết hậu viện.

Chưởng quầy bảo người hầu mang đi cân rồi báo lại. Sau đó dẫn Đỗ Nhược đến quầy sổ sách: “Đỗ cô nương, lần này hàng ngươi mang đến đúng là hiếm có! Ngươi yên tâm, ta sẽ trả giá cao nhất. Sau này có gì ngon, cứ đưa tới, tửu lâu của ta tuyệt đối không bạc đãi ngươi.”

Đỗ Nhược mỉm cười gật đầu. Dù hiện tại còn nhiều thứ không tiện mang ra, nhưng cơ hội thế này thì rất đáng quý.

Chẳng mấy chốc, người hầu mang phiếu cân đến. Chưởng quầy gõ bàn tính, lạch cạch một hồi, rồi nhanh chóng đưa ra tổng số bạc. Sau khi thanh toán và hẹn ngày giao hàng kế tiếp, Đỗ Nhược cáo từ rời khỏi tửu lâu.

Ra đến cửa, tay nàng ôm chặt túi vải bên trong đựng thỏi bạc nặng trịch, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt rạng rỡ. Nàng cất bạc vào không gian, ước lượng thời gian, cảm thấy buổi kể chuyện ở trà lâu chắc đã gần kết thúc, liền lập tức quay đầu về phía chợ.

Trong một góc khuất không ai chú ý, nàng lấy ra một túi bột mì, một giỏ đựng cải thảo tươi non, củ cải trắng, khoai tây vàng, vài quả táo đỏ và một túi nho khô. Vừa nhấc giỏ lên, nàng đã hối hận – nặng quá!

Xách giỏ lảo đảo tới cửa trà lâu, tiếng vỗ tay, hò reo vang dội truyền ra từ trong. Hiển nhiên người kể chuyện vừa kết thúc một đoạn gay cấn.

Khách khứa lục tục rời khỏi trà lâu, ai nấy đều tán thưởng không thôi. Đỗ Nhược kiễng chân nhìn vào, vừa hay thấy Sở Vân Bạch đứng dậy giữa đám đông, mặt rạng ngời.

Tiểu tử kia nhớ lời dặn của nàng, ngoan ngoãn chờ suốt buổi kể chuyện. Thấy khách đi gần hết, hắn có chút do dự, không biết nên đi ra hay đợi tiếp. Nhỡ đâu bị đuổi thì sao?

Đỗ Nhược không nhịn được cười, thấy hắn thật sự đáng yêu. Nàng gọi nhỏ vào trong: “Lão Tứ, lão Tứ, tới giờ rồi, chúng ta về thôi!”

Nghe tiếng tam tẩu, Sở Vân Bạch lập tức rạng rỡ: “Tam tẩu! Tẩu về rồi à?” Rồi cậu ta chạy như bay ra ngoài, vừa đi vừa ríu rít kể lại câu chuyện vừa nghe, miệng líu lo không ngừng như chim sẻ.

Đỗ Nhược lắng nghe một cách kiên nhẫn, thỉnh thoảng gật đầu đáp lời. Dù đã từng xem phim truyền hình về Võ Tòng đả hổ, nàng vẫn tỏ vẻ hứng thú để không làm cậu bé cụt hứng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong lúc đang hào hứng, Sở Vân Bạch bỗng phát hiện nàng đang xách giỏ đầy ắp đồ, liền hỏi: “Tam tẩu, tẩu mua nhiều vậy sao? Chắc tốn nhiều bạc lắm!”

Đỗ Nhược ngừng một chút rồi cười đáp: “Trẻ con không nên hỏi nhiều. Nghĩ xem lát nữa muốn ăn gì đi, chúng ta sắp về làng rồi, chẳng biết khi nào mới lại được lên trấn.”

Sở Vân Bạch gật đầu, ánh mắt lập tức chuyển sang các sạp hàng xung quanh, trong đầu nhanh chóng tính toán xem ăn món gì để đã thèm.

Đi ngang qua một sạp bán mì, Đỗ Nhược dừng lại hỏi: “Lão Tứ, ngươi có muốn ăn hoành thánh không? Nhìn hấp dẫn lắm.”

Mắt Sở Vân Bạch sáng lên: “Muốn! Tẩu cho ta ăn hoành thánh đi!”

Thế là hai người đi tới sạp, Đỗ Nhược gọi: “Ông chủ, hai bát hoành thánh.”

Gà Mái Leo Núi

“Có ngay! Hai vị ngồi đó đợi một chút!” Ông chủ hồ hởi đáp rồi nhanh chóng chế biến.

Sau khi trả tiền, họ chọn chỗ ngồi bên cạnh. Chẳng mấy chốc, hai bát hoành thánh nóng hổi được bưng ra. Sở Vân Bạch không kìm nổi, lập tức cầm thìa múc một viên, cắn một miếng, nước súp đậm đà tràn vào miệng.

Cậu ta nheo mắt, hít hà rồi cười: “Ưm~ ngon quá! Tam tẩu cũng mau ăn đi!”

Đỗ Nhược nhìn hắn ăn ngon lành, trong lòng mềm nhũn. Nàng nghĩ tối nay sẽ trộn bột làm bánh chẻo cho cả nhà ăn. Thấy phần của mình nhiều, nàng chia một nửa bát sang cho hắn.

Ăn xong, hai người quay về chỗ hẹn với lão Triệu. Dọc đường đi, thấy một sạp bán bánh hành, Đỗ Nhược liền mua thêm một cái đem cho lão Triệu – ông lão ngày ngày đánh xe, chưa chắc có gì nóng mà ăn.

Đến nơi, xe lừa vẫn còn đó. Sở Vân Bạch chạy lên trước gọi: “Chú Triệu, chúng ta không về trễ chứ?”

Lão Triệu đang ngồi trên xe nhấm nháp điếu thuốc, nghe tiếng thì ngẩng đầu cười: “Không trễ đâu, người cuối chưa tới thì ta chưa đi.”

Đỗ Nhược đưa bánh hành cho ông: “Chú Triệu, mời chú ăn.”

Lão Triệu ngạc nhiên: “Sao cô khách khí vậy? Cả đi lẫn về đều cho ta đồ ăn. Như thế thì sao thu tiền đường được?”

Ở chỗ này, không có người ngoài, ông mới dám nói thật lòng. Ăn của người ta mà còn thu bạc, ông thấy áy náy lắm.

Đỗ Nhược cười đáp: “Sao có thể như vậy được? Chú cũng phải kiếm cơm mà sống chứ!”

Lão Triệu lắc đầu cười, tuy nói thế nhưng hôm nay ông quyết không lấy tiền hai đứa nhỏ.

Chẳng bao lâu, những người đi chợ đã lần lượt quay lại. Khi người cuối cùng lên xe, lão Triệu hô lên một tiếng, xe lừa chậm rãi chuyển bánh, đưa mọi người trở về làng trong ánh chiều tà vàng rực.