Mạnh Bà Đều Là Tỷ Muội Thân Thiết Của Ta: Ta Sao Lại Sợ Quỷ Chứ ?

Chương 46



 

Tô Thanh Miểu bước tới kéo Phùng Tú Nhi đang nằm bò trên giường quan sát gần xuống.

 

“Ai bảo ngươi tới?”

 

Thân thể Phùng Tú Nhi đi theo Tô Thanh Miểu, nhưng cái đầu vẫn tạm thời ở lại trên giường.

 

Tô Thanh Miểu bất đắc dĩ, lại bước tới ôm đầu Phùng Tú Nhi đặt trở lại cổ nàng ta.

 

“Ta đang hỏi ngươi đó?”

 

Phùng Tú Nhi xoay cổ một trăm tám mươi độ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai người trên giường.

 

Miệng lẩm bẩm mơ hồ nói, “Là tướng công của Đại Tiên người, bảo ta lén theo dõi người.”

 

“Mà còn phải theo dõi thật kỹ, đến lúc đó kể lại mọi chuyện cho hắn, hắn sẽ cho ta bánh nướng ăn.”

 

Tô Thanh Miểu nhấc chân đá vào m.ô.n.g Phùng Tú Nhi một cái, “Ngươi là quỷ sao mà không có chút đạo đức nghề nghiệp nào vậy, chỉ vì vài cái bánh nướng mà bán đứng ta?”

 

“Ta vốn không muốn đâu, nhưng đó là bánh nướng mà ~” Phùng Tú Nhi chảy nước dãi.

 

“Lát nữa ra ngoài rồi bàn chuyện này sau, bây giờ có thể yên lặng xem ‘phim’ một chút được không?” Mạnh Bà bay tới bịt miệng hai người.

 

“Ối, Tiểu Y Quan, mẹ kế của người eo thật mềm dẻo nha ~ còn làm được tư thế này nữa sao?”

 

Tô Thanh Miểu che mắt Phùng Tú Nhi, “Cảnh này tiểu quỷ không nên xem, ngươi ra ngoài tìm mấy con quỷ khác trong sân mà chơi đi.”

 

“Chúng ta xem... xong việc chính sẽ ra ngay.”

 

Phùng Tú Nhi bĩu môi, “Có gì mà không nên xem chứ, lúc còn sống cha nương ta nửa đêm vẫn thường làm vậy, ta quen rồi.”

 

“Chỉ là không được hoa mỹ như bọn họ thôi.”

 

Tô Thanh Miểu......

 

“Bọn họ không tránh mặt trẻ con sao?”

 

“Trong nhà chỉ có một gian phòng, một cái giường sưởi, tránh đi đâu được? Mà tại sao phải tránh chứ?”

 

“Cha nương ta cũng mỗi lần bắt đầu đều thử gọi tên ta và đệ ta, thật ra bọn họ không biết là ta vẫn luôn tỉnh táo.”

 

Tô Thanh Miểu......

 

“Thì ra còn có nhiều tư thế như vậy, ta nên nghĩ cách nào để nói cho cha nương ta biết đây? Để đỡ tốn công cha ta cứ động mãi, thì ra nương cũng có thể động...”

 

Tô Thanh Miểu......

 

“Bà à, người có muốn đề nghị Diêm Vương mở một lớp học giáo d.ụ.c sớm ở Địa phủ không? Về phương diện này?”

 

Mạnh Bà bận xem ‘phim’ người thật, qua loa nói: “Sau này hẵng nói.”

 

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Tô Thanh Miểu vừa dỗ vừa lừa Phùng Tú Nhi ra ngoài đợi, còn mình thì chuyên tâm cùng Mạnh Bà xem ‘phim’.

 

“Gã này cũng khá dai sức đó...” Tô Thanh Miểu c.ắ.n hạt dưa, vắt chéo chân, “Thảo nào lão già thối tha kia trên đầu mọc đầy cỏ xanh.”

 

Người nữ đang ra sức rên rỉ, quay đầu lại giật mình hốt hoảng, “Ngươi... ngươi... sao ngươi lại ở đây?”

 

Tô Thanh Miểu theo hướng ngón tay Chu Tú Lan chỉ, cúi đầu nhìn mình, “Chết rồi, xem đến hứng chí quá, không hề để ý thuật ẩn thân đã mất tác dụng từ khi nào.”

 

Mạnh Bà ngượng ngùng gãi đầu, “Ta muốn thi pháp để bọn họ dừng lại nghiên cứu cho kỹ, hình như vừa nãy ta kích động quá nên làm hỏng rồi.”

 

Tô Thanh Miểu ngượng ngùng nhìn Chu Tú Lan, “Hay là? Hai người cứ tiếp tục? Xong việc rồi chúng ta nói chuyện sau?”

 

“Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không quấy rầy hai người, ta cứ ngồi bên cạnh xem thôi.” Tô Thanh Miểu nói với vẻ mặt nghiêm túc.

 

Chu Tú Lan hoảng loạn kéo tấm chăn trên giường, che kín mình.

 

“Những gì cần xem thì đã xem hết rồi.” Tô Thanh Miểu ‘tốt bụng’ nhắc nhở, “Không cần làm thêm việc này đâu, đều không phải người ngoài.”

 

Chu Tú Lan chỉ cảm thấy mặt nóng ran, nam nhân kia cũng hoảng loạn, vội vàng mặc quần áo một cách lộn xộn, rồi quỳ gối sau lưng Chu Tú Lan.

 

“Haizzz ~ cái tên tiểu bạch kiểm này.” Mạnh Bà bất mãn tặc lưỡi, “Đúng là không có chút khí phách nào.”

 

“Ai?” Chu Tú Lan ôm ngực, hoảng loạn nhìn quanh, “Ai đang nói chuyện vậy?”

 

Mạnh Bà ngượng ngùng đặt quạt lên môi, “Quên không thu tiếng rồi.”

 

Dứt khoát vung quạt tròn, hiện thân ra.

 

Chu Tú Lan và tên nhân tình nhìn Mạnh Bà đột ngột xuất hiện, đang vắt chéo chân ngồi trên một chiếc ghế dựa màu đen bốc khói.

 

Tay nhẹ nhàng phe phẩy quạt tròn, “Bị phát hiện rồi, không vui chút nào.”

 

Nam nhân trợn tròn mắt chỉ vào Mạnh Bà, “Quỷ... quỷ kìa...”

 

Thân thể hắn thẳng cẳng ngã xuống.

 

“Ta đâu phải Hắc Bạch Vô Thường, mà trông đáng sợ đến vậy sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Bà à ~ Tròng mắt rớt rồi.”

 

Mạnh Bà lúc này mới nhớ ra tròng mắt của mình vẫn còn lơ lửng trên đầu hai người trên giường ‘quan sát’.

 

Quạt tròn khẽ khàng vung lên, tròng mắt lập tức trở về hốc mắt của nàng.

 

Chu Tú Lan sợ đến mức mất tiếng, muốn hét lên nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh.

 

Tô Thanh Miểu nhanh chóng dán một lá bùa lên trán nàng, ngăn không cho nàng ngất xỉu.

 

“Bình tĩnh, bình tĩnh, cánh cửa bên trên ta không đóng đâu, nàng mà hét lên lỡ lão già thối tha kia xuống đây thì không thể trách ta không nhắc nhở nàng nha.”

 

“Tiếp theo đây, nàng phải nghe cho rõ đây.” Tô Thanh Miểu ngồi xuống mép giường, khoác vai Chu Tú Lan,

 

“Nếu không muốn người khác biết nàng nuôi nhân tình trong mật thất, mười vạn lượng bạc không thể thiếu một phân nào đâu nha ~”

 

Chu Tú Lan phát hiện mình muốn động đậy nhưng không thể.

 

Chỉ có thể ra sức chớp mắt.

 

“Mà này,” Tô Thanh Miểu tiếp tục nói: “cả của hồi môn của nương ta đã mất sớm, nàng cũng phải trả lại đó nha ~”

 

Chu Tú Lan tiếp tục chớp mắt.

 

Tô Thanh Miểu dặn dò xong, đứng dậy tiện tay xé lá bùa trên trán Chu Tú Lan xuống, gấp lại rồi nhét vào lòng.

 

Tự nhủ, “Lần sau còn có thể dùng tiếp.”

 

Chu Tú Lan đột nhiên cảm thấy thân thể mềm nhũn, sau khi có thể cử động thì vội vàng kéo quần áo mặc vào.

 

Tay nàng run rẩy như mắc bệnh Parkinson, môi cũng run dữ dội, vừa mặc vừa nhìn Tô Thanh Miểu và Mạnh Bà.

 

“Tiểu Y Quan, còn bộ ‘phim’ dài tập nào không?” Mạnh Bà vẫn chưa hết hứng thú.

 

Tô Thanh Miểu nhanh chóng bấm đốt ngón tay, “Đi đến Tiểu Trà Trà ốc, bây giờ đi vẫn còn kịp xem nóng hổi đó.”

 

Mạnh Bà vừa nghe đã hứng thú, kéo Tô Thanh Miểu đi ra ngoài, còn không quên ngoảnh đầu làm rớt tròng mắt ra ngoài dọa Chu Tú Lan một trận.

 

“Đừng giỡn nữa.” Tô Thanh Miểu vỗ vai Mạnh Bà, “Dù sao cũng phải đợi tiền vào tay đã.”

 

Một người một quỷ thoắt cái lại tới Thanh Thủy Các của Tô Thanh Hòa.

 

Chỉ còn lại Chu Tú Lan ngây ngốc đứng tại chỗ, ngay cả dòng chất lỏng ấm nóng khó ngửi chảy ra giữa hai chân cũng không phát hiện.

 

“Đã lớn như vậy rồi, sao còn tè dầm ra giường thế này?”

 

Một giọng nói trống rỗng từ phía trên đầu truyền vào tai nàng.

 

“Bà à ~ đừng dọa nàng ta nữa, dọa c.h.ế.t rồi thì phiền phức lắm.”

 

Lại một tiếng nữa truyền đến.

 

Chu Tú Lan chỉ cảm thấy mình gặp quỷ, nhất thời ngay cả sợ hãi cũng không kịp để ý.

 

Nàng ta hoảng loạn chạy ra ngoài, vẫn là nên nhanh chóng đi thuyết phục lão già thối tha kia... à không, lão gia, trả hết nợ đi.

 

Chuyện hôm nay tuyệt đối không thể để người ngoài biết.

 

Phùng Tú Nhi đang ngồi trên bậc thềm Thanh Thủy Các nghe một nữ quỷ ướt sũng khóc lóc kể lể.

 

Vừa nghe vừa không quên an ủi, “Thật ra làm quỷ rất tốt, làm quỷ có bánh nướng để ăn.”

 

Vừa an ủi đến mức khô cả họng thì thấy Đại Tiên nhà mình và Mạnh Bà với vẻ mặt chưa hết hứng thú thong dong đi tới.

 

“Ngươi đừng khóc, ta giới thiệu cho ngươi một đại nhân vật và một đại quỷ vật, để các nàng thay ngươi trút giận!”

 

Phùng Tú Nhi vỗ vỗ cái đầu ướt sũng của nữ quỷ.

 

Đứng dậy vẫy tay nói: “Đại tiên, có oan tình!”

 

Tô Thanh Miểu liếc nhìn nữ quỷ sau lưng Phùng Tú Nhi, “Oan tình gì?”

 

Phùng Tú Nhi kéo nữ quỷ lại, “Nói với đại tiên, để đại tiên làm chủ cho ngươi!”

 

“A ba a ba a ba a ba a ba...” Nữ quỷ kia vừa ra dấu bằng tay, vừa ú ớ trong miệng.

 

Tô Thanh Miểu nhìn Phùng Tú Nhi, “Ngươi có thể nghe hiểu sao?”

 

“Không nghe hiểu.”

 

“Vậy sao ngươi biết có oan tình?”

 

“Lưỡi đều bị cắt, lại còn bò ra từ giếng, chắc chắn là bị người ta hãm hại!”

 

Phùng Tú Nhi vừa nói vừa đưa tay ra trước mặt Tô Thanh Miểu, xòe lòng bàn tay đang nắm nửa cái lưỡi, “Của nàng ta.”

 

Tô Thanh Miểu khóe miệng giật giật, “Ngươi cũng thật thông minh.”