Mạnh Bà Đều Là Tỷ Muội Thân Thiết Của Ta: Ta Sao Lại Sợ Quỷ Chứ ?

Chương 47



 

“Đại tiên, người là người đầu tiên khen ta thông minh đấy~” Phùng Tú Nhi kích động ném nửa cái lưỡi cho nữ quỷ ướt sũng phía sau.

 

Hai tay nàng ôm cánh tay Tô Thanh Miểu, đầu tựa vào vai nàng, “Ta biết lựa chọn của ta là đúng mà.”

 

Tô Thanh Miểu khóe miệng giật giật, giật cái đầu quỷ đang dựa vào vai mình ném lên cành cây.

 

“Đại tiên, người yên lành lại ném đầu ta làm gì?” Phùng Tú Nhi bĩu môi bay tới nhặt lại đầu mình.

 

Tô Thanh Miểu không đáp lời, tiến hai bước đến trước mặt con quỷ ướt sũng đang run rẩy, giật lấy cái lưỡi trong tay nó, nạy miệng nó ra rồi ấn vào.

 

Một loạt động tác quá nhanh khiến con quỷ ướt không kịp phản ứng.

 

“Ngươi trò chuyện với nàng ta nửa ngày, nàng ta không nói cho ngươi biết làm quỷ thì các bộ phận này có thể tháo ra rồi lắp lại sao?”

 

Con quỷ ướt lắc lắc đầu.

 

Phùng Tú Nhi lắp xong đầu mình bay tới, cười gượng gạo, “Ta cứ nghĩ kỹ năng này quỷ nào cũng biết chứ.”

 

Tô Thanh Miểu nhìn Phùng Tú Nhi, lại nhìn con quỷ ướt bên cạnh đang tự mình tháo lưỡi ra rồi lắp vào, tháo ra rồi lắp vào.

 

Nàng xoa xoa giữa trán, cố nhịn ý muốn ‘giáo dục’ con quỷ, “Trước hết đi chơi một bên đi, chúng ta có chính sự.”

 

“Đại tiên, người cứ đi làm việc của mình đi, ta sẽ cùng nàng ta đi hàn huyên với các con quỷ khác, hậu viện Tô phủ này quỷ nhiều lắm.

 

Không phải bị thắt cổ c.h.ế.t thì cũng là bị dìm chết, từng con từng con đều t.h.ả.m hơn ta cái con quỷ c.h.ế.t đói này nhiều.”

 

Phùng Tú Nhi vừa nói vừa c.ắ.n miếng bánh trong tay, vừa kéo tay con quỷ ướt bên cạnh rồi bay đi mất.

 

Tô Thanh Miểu và Mạnh Bà ẩn thân, nhanh như chớp đã đến phòng của Tô Thanh Hòa.

 

“Khụ khụ...” Tô Thanh Miểu dùng sức vỗ ngực, “Ta nói bà ơi~ Bây giờ ta không có linh lực, chỉ biết những chú thuật đơn giản.

 

Tốc độ này của bà dễ khiến ta say xe đấy.”

 

Mạnh Bà vội vàng muốn xem chuyện thú vị, nhãn cầu lồi ra khỏi hốc mắt nhìn quanh, miệng thì qua loa đáp: “Tỷ tỷ lần sau sẽ chú ý.”

 

“Ở đây cũng chẳng có gì hay ho, có phải cũng có cơ quan mật thất không?”

 

Mạnh Bà sốt ruột hỏi, bà ta chỉ biết bắt quỷ, chơi quỷ, nấu canh, chứ không như tiểu y quan dù linh lực bị giam cầm nhưng vẫn biết bói toán.

 

Cùng lắm khi vẽ bùa thì tốn thêm chút máu, so với lúc ở trên trời thì cũng chỉ yếu kém hơn một chút thôi.

 

Tô Thanh Miểu ngồi xuống tự rót cho mình một chén trà chậm rãi thưởng thức, làm ra vẻ cao thâm nói: “Chỉ nửa nén nhang nữa thôi, bọn họ sẽ xuất hiện đầy rực rỡ.”

 

“Lần này bà nhớ thu âm đấy nha~”

 

Mạnh Bà quăng chiếc ghế tựa bốc khói đen của mình ra, biến hóa cho dài hơn, thử mấy tư thế qua lại, cuối cùng nằm nghiêng, “Kiểu này thưởng thức chắc không tệ.”

 

Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, cửa sổ sau bị người ta nhẹ nhàng mở từ bên ngoài.

 

Mạnh Bà trở mình ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn những kẻ bước vào: một, hai, ba, bốn... tám gã tráng hán.

 

“Tiểu y quan, đây là...”

 

Tô Thanh Miểu nở một nụ cười tinh quái, “Lát nữa bà sẽ biết.”

 

Tám gã tráng hán xếp thành từng hàng, còn xô đẩy lẫn nhau để chiếm vị trí thuận lợi.

 

Lúc này cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng bị đẩy ra, Tô Thanh Hòa mặc bộ đồ ngủ mỏng manh trong suốt bước vào.

 

Nàng ta vặn vẹo thân mình ngồi xuống mép giường, ánh mắt lướt qua lại trên người mấy gã tráng hán.

 

“Ngươi, ngươi, ngươi, ba người các ngươi ở lại, những người khác có thể đi rồi.” Tô Thanh Hòa chỉ vào ba nam tử trong số đó, những người có dung mạo ưa nhìn và thân hình cường tráng.

 

Những nam tử được chọn lộ vẻ mặt vui mừng, những người không được chọn thì ủ rũ.

 

Họ đi về phía cửa sổ, thành thạo cầm lấy viên t.h.u.ố.c trên bàn nhỏ cạnh cửa sổ nuốt vào rồi lặng lẽ lật cửa sổ rời đi.

 

“Cái này...”

 

Mạnh Bà có chút luyến tiếc nhìn năm gã tráng hán đã rời đi, “Không thể tám nam một nữ cùng chơi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Thanh Miểu đưa ngón trỏ lên môi, làm một cử chỉ ‘suỵt’.

 

Mạnh Bà cười ranh mãnh gật đầu, chăm chú nhìn mấy ‘diễn viên’ sắp bắt đầu màn trình diễn, còn không quên nuốt nước bọt.

 

Ai ngờ Tô Thanh Hòa đứng dậy đi đến mép giường, đốt nén hương bên cạnh bằng ngọn nến, rồi lại đốt trầm hương.

 

Ba gã tráng hán dần dần trở nên mê loạn, Tô Thanh Hòa nhân cơ hội rút ra một cây ngân châm, nhanh chóng châm vào cánh tay ba nam tử để lấy máu.

 

Cẩn thận từng li từng tí đựng m.á.u vào các bình sứ nhỏ.

 

“Tiểu y quan, đây cũng không phải ‘phim nhỏ’ mà.” Mạnh Bà chờ đợi nửa ngày, mới hiểu ra Tô Thanh Hòa căn bản không phải muốn ‘vận động’ cùng những gã tráng hán này.

 

“Hắc hắc.” Tô Thanh Miểu cười cười, “Ta cũng đâu nói là xem phim nhỏ, với lại xem nhiều quá sợ bà không chịu nổi.”

 

Tô Thanh Miểu nháy mắt ra hiệu với Mạnh Bà.

 

Mạnh Bà phẩy một quạt vào đầu Tô Thanh Miểu, “Ta là quỷ, chút phản ứng này mà không kiềm chế được, vậy bao nhiêu năm làm quỷ uổng phí rồi.”

 

“Còn ngươi thì...” Mạnh Bà với vẻ mặt gian xảo nhìn Tô Thanh Miểu.

 

Có nên nói cho tiểu y quan biết, linh lực của nàng làm sao để khôi phục không nhỉ, cái phương pháp đó nàng chắc chắn sẽ thích.

 

Tô Thanh Miểu xua tay, nghiêm chỉnh nói: “Bổn đại tiên sống lâu như vậy, sớm đã động nhập không môn rồi.”

 

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bị ép buộc đó!!!

 

Mạnh Bà hiểu ý cười một tiếng, rồi hỏi: “Con bé trà xanh này muốn làm chuyện xấu à.”

 

“Nàng ta chắc hẳn đã học được một số tà thuật, việc lấy tinh huyết của nam tử tráng kiện này là phương pháp luyện chế Hòa Hợp Thủy phù chú.”

 

“Dùng tinh huyết của một trăm nam tử cùng chú thuật luyện chế thành Hòa Hợp Thủy, sau đó rắc lên người người mình yêu thích, đối phương sẽ yêu mình say đắm không thể dứt ra.”

 

Mạnh Bà bỗng hiểu ra: “Cái thứ này là muốn cướp nam nhân của ngươi à!”

 

Ban ngày Tô Thanh Hòa một đôi mắt cứ dán chặt vào Tiêu Cảnh Trì không rời, Mạnh Bà đã đọc nhiều thoại bản như vậy tự nhiên là hiểu rõ.

 

Thảo nào tiểu y quan này lại hào phóng không so đo, xem ra đây là sự bình yên trước cơn bão lớn ập đến~

 

Trong nháy mắt lại một giây xót xa cho con bé trà xanh, cướp ai không cướp lại đi cướp nam nhân của tiểu y quan, cướp gì không cướp lại đi cướp nam nhân của người ta.

 

Ánh mắt bà nhìn Tô Thanh Hòa thoáng hiện vẻ tiếc nuối trong một giây, rồi lập tức hóa thành vui mừng, tấm da này làm mặt quạt cũng tạm được.

 

Bà đã lâu không thay mặt quạt rồi, vừa hay tấm này dùng chán rồi.

 

“Bà ơi~ Bà nói xem có nhịn được không?” Tô Thanh Miểu giả vờ tức giận, “Thật là thúc có thể nhịn, tỷ không thể nhịn được đâu!”

 

Dứt lời, nàng búng tay một cái. Lập tức hiện thân, thoắt cái đã đứng trước mặt Tô Thanh Hòa.

 

“A...” Tô Thanh Hòa sợ đến suýt đ.á.n.h rơi bình sứ trong tay, “Tiểu yêu tinh... ngươi... sao ngươi lại ở đây.”

 

“Muội tử à~ Bình tĩnh, bình tĩnh,” Tô Thanh Miểu hai tay vỗ vỗ hai bên vai Tô Thanh Hòa, vẻ mặt gian xảo,

 

“Ta chỉ đơn thuần là đến để phá hoại danh tiếng của ngươi thôi.”

 

Tô Thanh Hòa kinh hãi gào lên, “Ngươi muốn làm gì?”

 

“Đứa nhỏ này,” Tô Thanh Miểu lắc đầu, “Thượng Đế rải trí tuệ khắp nhân gian, chỉ riêng người lại che một cây dù.”

 

Hét lớn như vậy là sợ người khác không nghe thấy sao?

 

Sớm biết vậy thì đã không cần chạy một chuyến đến chỗ Chu Tú Lan rồi.

 

Tô Thanh Hòa phản ứng lại, vội vàng bịt miệng mình, muốn ba nam tử trước mặt nhanh chóng rời đi.

 

Nhưng sao cũng không lay tỉnh được.

 

Chết tiệt, t.h.u.ố.c sợ là hơi nhiều, bọn họ vẫn còn đang ý dâm.

 

“Hay là, ta giúp ngươi một tay?”