Mạnh Bà Đều Là Tỷ Muội Thân Thiết Của Ta: Ta Sao Lại Sợ Quỷ Chứ ?

Chương 71



--- Hầm Đại Bằng Điểu Của Ngươi ---

Thái hậu nhìn Sùng Văn Đế và hai nàng dâu của mình, ánh mắt như đang hỏi.

Các ngươi chắc chắn không phải đang liên kết muốn tiễn lão già này về tây chứ?

Sùng Văn Đế hiểu suy nghĩ trong lòng Thái hậu, dịu giọng nói: “Mẫu hậu cứ yên tâm ăn, t.h.u.ố.c Loan Loan kê tuyệt đối không sai được.”

Thái hậu…

Là không sai được, ai gia chỉ sợ nàng ấy lấy nhầm thôi.

Vừa nãy không phải còn nói là lấy nhầm sao? Cũng không biết là lấy nhầm cái thứ gì nữa.

Lúc này, Phùng Tú Nhi bị ném xuống đất đang bĩu môi, xoa xoa m.ô.n.g mình.

Nước mắt lưng tròng nói với Tô Thanh Miểu: “Đại tiên nhi, trĩ của ta sắp bị người làm vỡ rồi!”

Tô Thanh Miểu khóe mắt giật giật mấy cái: “Ngươi cũng thật biết yêu quý bản thân, ngay cả trĩ cũng bảo vệ tốt như vậy.”

Phùng Tú Nhi nét mặt kiêu ngạo, ngẩng đầu quỷ nhỏ, khí thế nói: “Đương nhiên rồi, nương ta từng nói, thân thể phát phu chịu chi phụ mẫu, nhất định phải trân quý.”

Tô Thanh Miểu…

Thái hậu lại nhìn Tô Thanh Miểu đang lẩm bẩm một mình, nâng cục than đen trong tay, không biết có nên nuốt xuống không, nuốt thế nào.

“Hay là lão nô cứ giữ giúp Thái hậu nương nương trước ạ?” Thôi ma ma nói.

Thái hậu đang định nói được, giao cục than đen cho Thôi ma ma,

Không ngờ Tô Thanh Miểu xòe tay ngăn lại: “Giữ gì mà giữ, giữ rồi thì t.h.u.ố.c hết hiệu nghiệm.”

Thái hậu c.ắ.n răng, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi, dù sao c.h.ế.t rồi cũng không cần gặp đứa con trai bất hiếu và những nàng dâu lỗ mãng nữa.

“Nếu ai gia nhắm mắt, Hoàng đế nhớ chôn cùng ta cây đả cẩu bổng của ta.”

Xuống địa phủ nàng sẽ đ.á.n.h tiên đế! Nàng đi trước cho thanh tịnh, để lại nàng cả ngày đối mặt với đám người này… ai!

Mắng không nên lời a! Mắng rồi thì lại liên lụy đến mình.

“Mẫu hậu nói đâu có, Mẫu hậu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Sùng Văn Đế chỉ nghĩ Thái hậu đau lòng, an ủi.

“Thôi ma ma mau thêm chút nước, để Thái hậu uống thuốc.”

Thôi ma ma nghe lời Sùng Văn Đế dặn, nhanh chóng thay trà mới.

Thái hậu nâng cục than đen một lúc lâu, c.ắ.n chặt răng, nhắm mắt c.ắ.n một miếng,

Rồi hai miếng, ba miếng, bốn miếng, năm miếng…

Ăn hết miếng cuối cùng, nàng uống cạn một ấm trà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô Thanh Miểu nhe răng cười: “Tiểu muội muội rất ngoan, ngủ một giấc dậy chân người sẽ khỏi.”

“Thôi! Bổn đại tiên nhi không làm phiền các ngươi nữa, ta còn phải mau đi ngồi tù đây!”

Tô Thanh Miểu vỗ vai Thôi ma ma: “Vị tiểu cô nương này, làm phiền ngươi gói mấy con cá chép kia ta mang về trong ngục mà ăn.”

Thôi ma ma cẩn thận nhìn Thái hậu.

Thái hậu bất lực xua tay: “Cho nàng ấy, cho nàng ấy hết đi, sớm muộn gì cũng bị ăn thôi, đỡ cho ai gia vì mấy con cá mà ngày ngày bị Hoàng Quý phi lợi dụng.”

Sùng Văn Đế thấy Tô Thanh Miểu sắp đi, cũng không giả vờ nữa, trực tiếp mở lời: “Loan Loan, nghe nói việc đòi nợ đã có chút thành công? Mau cho trẫm và Thái hậu xem đi.”

“Còn thứ Thừa tướng nói nàng lấy của bằng hữu hắn, rốt cuộc là gì vậy?”

Sùng Văn Đế nét mặt chờ mong, không biết thứ gì có thể khiến con lão hồ ly kia đau lòng đến mức thổ huyết.

Tô Thanh Miểu khoanh tay trong không trung: “Ngươi chắc chắn muốn xem ở đây sao?”

Sùng Văn Đế không nghĩ ngợi gì nhanh chóng gật đầu: “Chẳng qua vàng thì chiếm chỗ một chút, chẳng lẽ Từ Ninh Cung này không chứa nổi mấy thùng vàng sao.”

Hoàng hậu Mộ Dung Thư liếc trắng mắt nhìn Sùng Văn Đế: “Xem ngươi kiêu ngạo kìa, Từ Ninh Cung này dù lớn cũng không phải là sản nghiệp ngươi đã giành được.”

Sùng Văn Đế ho khan hai tiếng đầy ngượng nghịu: “Hoàng hậu... có cần thiết phải nói móc như vậy không? Trẫm dù sao cũng là Hoàng thượng, sau này ít nhiều cũng nên giữ chút thể diện chứ.”

Hoàng hậu lại liếc xéo một cái: “Muốn thể diện thì đi tìm Khúc Tư ấy, nàng ta không chỉ cho ngươi thể diện mà còn móc hết túi tiền của ngươi ra nữa.”

Sùng Văn Đế...

Nhiều lời làm gì cho mệt!

“Được rồi, nếu ngươi đã muốn xem thì trẫm sẽ lấy một phần ra cho ngươi xem chơi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tô Thanh Miểu cúi đầu nghịch nghịch chiếc túi, “Mọi người lùi ra xa một chút đi.”

Mọi người nghe vậy đều lùi lại vài bước.

Tô Thanh Miểu lẩm nhẩm khẩu quyết, giữa điện bỗng nhiên xuất hiện một đống đồ vật, chặn kín cả lối ra của Từ Ninh Cung.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đặc biệt là Sùng Văn Đế.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Đây... đây là quân hỏa?”

“Vãn Vãn, số quân hỏa này là đồ của bằng hữu mà Thừa tướng đã nói sao?”

Tô Thanh Miểu gật đầu, “Hơn nữa, số quân hỏa này cũng không thoát khỏi liên quan đến vị tiểu thiếp Hoàng Quý phi của bệ hạ đâu.”

Sùng Văn Đế mất đi vẻ hòa nhã lúc nãy, mặt mày âm trầm nhìn chằm chằm vào từng thùng quân hỏa.

Thái hậu cũng vô cùng kinh hãi, một sự việc lớn như vậy không ai còn dám đùa giỡn nữa.

“Hắn ta định mưu phản sao?” Thái hậu trầm giọng hỏi.

“Mưu phản thì chưa đến mức, chắc là chỉ muốn đợi con trai của bệ hạ c.h.ế.t hẳn rồi để con trai của nàng ta kế vị.

Như vậy Hoàng Quý phi sẽ thành Thái hậu, Thừa tướng sẽ là Quốc trượng.”

Tô Thanh Miểu thản nhiên nói.

“Bình thường Ai gia chỉ nghĩ Hoàng Quý phi ỷ thế gia tộc hùng mạnh mà muốn tác oai tác quái ở hậu cung.

Không ngờ lại dám tàng trữ quân hỏa! Hoàng thượng, nhất định phải nghiêm trị!”

Sùng Văn Đế dịu lại một chút cảm xúc, “Mẫu hậu yên tâm.”

“Trẫm nhất định sẽ bắt bọn họ phải trả giá!”

“Chỉ là hiện tại Tây Việt quốc năm nào cũng nhắm vào nước ta, ép bức rất ghê gớm, thêm hai nước khác lại muốn nhân cơ hội này mà chia chén canh.

Trước mắt vẫn nên xử lý ngoại hoạn trước, cứ tạm giữ lại cái mạng ch.ó của bọn chúng để chúng vùng vẫy thêm chút đã!”

“Được rồi, xem cũng đã xem xong, bản đại tiên xin phép rút lui trước, đến muộn cửa đại lao sẽ đóng mất.”

Nói xong liền cầm gói cá chép đã được Thôi ma ma gói ghém cẩn thận rồi rời khỏi Từ Ninh Cung.

“Ôi chao!” Sau khi Tô Thanh Miểu đi, Sùng Văn Đế vỗ đùi một cái, “Quên không bảo nàng ấy thu hồi lại rồi.”

“Nhiều quân hỏa thế này chuyển vào Quốc khố không biết đến bao giờ mới xong, cửa lại còn đang bị chặn nữa chứ.”

Rời khỏi Từ Ninh Cung, Tô Thanh Miểu không đi đường lớn mà cứ men theo tường mà đi, lòng đang vui vẻ mơ mộng về cuộc sống trong tù.

“A!” Bỗng nhiên nàng ôm trán ngẩng đầu nhìn lên, “Con chim c.h.ế.t tiệt kia, dám ị lên đầu cô nãi nãi!”

“Nếu không phải bản đại tiên ăn no rồi thì nhất định sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác chảo gang hầm chim đại bàng là như thế nào!”

Vừa c.h.ử.i rủa, nàng vừa lấy Phùng Tú Nhi ra làm giẻ lau sạch bãi phân chim trên trán mình.

“Bản đại tiên đã nói hôm nay không nên ra ngoài mà...”

Miệng lẩm bẩm, nàng lại nhảy sang bức tường khác, “Bên này ít cây, chắc không...”

“A!!!” Chưa nói dứt lời, con chim vừa bay đi lại quay đầu trở lại nhắm thẳng vào Tô Thanh Miểu...

“Ngươi cái con chim ngốc này! Không trả mối thù này bản đại tiên suốt đời không sờ được mặt trai đẹp!”

Tô Thanh Miểu chỉ vào con chim trên trời, thề một lời thề độc địa.

Không ngờ con chim đó lại liếc nhìn Tô Thanh Miểu một cái đầy thách thức rồi bay đi mất.

“Tú Nhi! Bay lên! Cắn c.h.ế.t nó!”

Phùng Tú Nhi cách Tô Thanh Miểu tám trượng, “Đại tiên, người vẫn nên lau sạch phân chim trên trán mình trước đi ạ.”

Nếu không nàng ta sợ mình lại biến thành giẻ lau.

Hoặc là... s.ú.n.g cao su!

Tô Thanh Miểu lau lau qua loa, phồng má đi về phía Hoàng Thành Tư.

“Lão Thất, ngươi làm như vậy, sau khi tiểu nha đầu này lịch kiếp xong thật sự sẽ hầm đại bàng của ngươi... và cả ngươi nữa đấy.”

Trên một đám mây trên trời, có hai nam tử áo trắng đang đứng.

Con chim vừa rồi ị lên Tô Thanh Miểu đã lớn gấp mười lần, kiêu hãnh đứng một bên.