Mạnh Bà Đều Là Tỷ Muội Thân Thiết Của Ta: Ta Sao Lại Sợ Quỷ Chứ ?

Chương 72



Ta thoát ngục trước?

Nam tử kia nghe vậy có chút tự tin, “Yên tâm đi, nha đầu này bây giờ cũng chỉ biết vài lá bùa chú.

Không có linh lực thì không nhìn ra được ảo thuật của ta đâu.”

“Ngươi cứ tự cầu phúc đi.” Nam tử kia đồng cảm nhìn Đại Bàng Điểu và chủ nhân của nó một cái,

“Nha đầu này kiếp này có ký ức, không như mấy kiếp trước, bị ngươi trêu chọc mà không biết gì cả.”

Chủ nhân của Đại Bàng Điểu đột nhiên vỗ trán, “Tam sư huynh, sao huynh không nhắc đệ sớm hơn?”

“Chết rồi c.h.ế.t rồi, đệ phải nhanh chóng tìm một nơi trốn thôi.”

“Chủ yếu là ta cũng rất muốn xem con khỉ con đó ăn hành.”

“Tam sư huynh!” Chủ nhân của Đại Bàng Điểu nói với giọng nặng nề, tự nhủ mình đã bị lợi dụng rồi.

Đại Bàng Điểu bên cạnh cũng không còn vẻ oai phong như lúc nãy, nghĩ lại nếu không phải chủ nhân đến kịp thời.

Nó đã bị nhổ hết lông xuống nồi luộc rồi, đến nay vẫn không quên được ánh mắt chảy dãi của đối phương mỗi khi nhìn nó.

Nghĩ vậy, nó rùng mình một cái, biến thành nắm tay to nhỏ rồi chui vào lòng chủ nhân.

Tô Thanh Miểu vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng thấy con chim vừa rồi có gì đó không đúng.

Ánh mắt đó... sao lại quen thuộc đến vậy nhỉ.

Chỉ là nhất thời không thể nhớ ra được.

Trong lòng nghĩ ngợi, nàng quen đường quen lối đi đến cửa Hoàng Thành Tư.

“Chào buổi chiều nha.”

Tô Thanh Miểu cúi đầu bước vào, đi qua lính canh mà không ngẩng đầu chào hỏi.

“... Người vừa vào đó ngươi quen không?”

Lính canh ở cửa sau khi đưa mắt dõi theo Tô Thanh Miểu, quay đầu hỏi đồng bạn.

“Không quen, không phải ngươi nên quen sao? Ta thấy ngươi cứ nhìn chằm chằm mãi.”

Hai người sững sờ một giây, đồng thanh nói: “Không hay rồi!”

Nhanh chóng chạy theo Tô Thanh Miểu.

Đến bên trong, chỉ thấy Tô Thanh Miểu đã bắt đầu chỉ huy Thái tử Tiêu Bắc Hạc di chuyển đồ đạc.

“Cái này đặt ở vị trí này không tốt, tối dễ gặp ác mộng, dời đi dời đi.”

Tô Thanh Miểu chỉ vào một bức tranh sơn thủy trên tường, rồi lại lục trong túi ra một bức khác, “Treo cái này lên đi.”

Tiêu Cảnh Trì nhận lấy bức tranh mở ra xem, mặt hắn lập tức lạnh xuống.

Tiêu Cảnh Trì nhận lấy bức tranh mở ra xem, mặt liền lạnh xuống.

Tô Thanh Miểu liếc nhìn một cái, vội vàng giật lấy, “Sao vậy, gần đây ta toàn lấy nhầm đồ. Hì hì~”

“Ta nói là cái này cơ.”

Tô Thanh Miểu cất bức tranh mỹ nam tắm rửa vào, thay bằng bức mỹ nữ cưỡi ngựa.

Giới tính đối với nàng không có gì khác biệt, thế giới trong mắt nàng chỉ có đẹp và đẹp hơn.

Còn những thứ xấu xí thì nàng căn bản không thèm nhìn.

Tiêu Cảnh Trì bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, “Nàng cứ ngoan ngoãn ở đây, thiếu gì hay muốn làm gì thì cứ nói với Nha Thanh là được.”

Tô Thanh Miểu nằm trên giường, bắt đầu đuổi người, “Được rồi các ngươi mau đi đi, đừng để người ta nói các ngươi thiên vị phạm nhân.

Vì ta đã đến đây, các ngươi cứ đối xử với ta như những phạm nhân khác, nhất định phải đối xử bình đẳng!”

Hai tên lính đang canh gác ở cửa chỉ cảm thấy một đàn quạ bay ngang đầu.

Đối xử bình đẳng? Gian phòng giam đơn này còn xa hoa hơn cả chỗ bọn họ ở,

Tưởng rằng hôm nay Thái tử và Thế tử tự mình động thủ là muốn tự mình làm một cái ổ để nghỉ trưa khi mệt mỏi,

Không ngờ lại là làm cho cô gái trước mắt này.

“Này, tên to con ngoài cửa kia, đúng rồi là ngươi đó.” Tô Thanh Miểu chỉ vào một tên lính canh, “Đi hầm con cá này cho ta.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lính canh...

Tiêu Cảnh Trì khẽ gật đầu với tên lính canh đang ngẩn ngơ, tên lính canh mới cung kính cầm con cá đi.

“Vậy Vãn Vãn nàng cứ nghỉ ngơi trước, ta và huynh trưởng còn có việc phải xử lý.” Tiêu Cảnh Trì dịu dàng nói.

Không quên tiến lên xoa đầu Tô Thanh Miểu, “Nếu buồn chán thì nàng cứ gọi vài con quỷ ra chơi cùng nàng.”

Tên lính canh kia...

Đây... vẫn là đại ca của bọn họ sao?

Lại còn cái gì mà, gọi vài con quỷ ra chơi cùng nữa chứ?

Tô Thanh Miểu cười ngọt ngào, “Đại bảo bối cứ yên tâm.”

Tên lính canh chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đang được làm mới từng chút một.

Tiêu Cảnh Trì ra ngoài sau khi dặn dò vài câu với tên lính canh đang đứng ngây người, liền cùng Thái tử rời đi.

Nữ đế Tây Việt lại rục rịch, bọn họ phải bàn bạc kỹ càng xem tiếp theo sẽ đối phó thế nào.

Tô Thanh Miểu nằm thẳng cẳng ngủ, mãi đến khi lính canh bưng cá đã làm xong vào, ngửi thấy mùi mới lật mình ngồi dậy.

Uống hết cả một chậu canh cá lớn xong, nàng vỗ vỗ bụng chuẩn bị ngủ tiếp.

Phùng Tú Nhi bay vào, lay lay cánh tay Tô Thanh Miểu, “Đại tiên, Tiểu Thúy cùng mấy con quỷ khác bị trận pháp nhốt rồi.

Người mau đi cứu bọn họ đi.”

“Con bị cắt lưỡi đó hả?”

“Vâng vâng vâng chính là bọn họ, ta vừa bay ra ngoài định tìm nàng ta chơi, không ngờ cả Tô phủ đều bị một trận pháp khổng lồ bao phủ.

Bọn họ không ra được, ta cũng không vào được. Trận pháp đó rất tà môn, hồn phách của Tiểu Thúy và các nàng ấy ngày càng mỏng manh, sắp biến thành trong suốt rồi.”

Tô Thanh Miểu...

“Bản đại tiên vừa mới vào tù...” Nàng nhìn tên lính canh đang dọn dẹp bát đĩa, “Tiểu ca, ta trốn ngục một chút được không?”

Lính canh...

“Thế tử phi, cứ gọi ta là Tiểu Ngũ là được, Thế tử đã dặn dò rồi, người muốn ra ngoài lúc nào cũng được...”

Lính canh Tiểu Ngũ còn chưa nói xong, Tô Thanh Miểu đã lướt qua hắn như một cơn gió.

“Thế tử phi...” Lính canh Tiểu Ngũ giơ tay ra như Nhĩ Khang cũng không gọi được nàng quay lại,

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Trang phục tù nhân còn chưa cởi...”

Tô Thanh Miểu một đường trèo tường leo cây đến cửa Tô phủ.

Phùng Tú Nhi xuyên qua màn chắn trận pháp, hét lớn với Tiểu Thúy quỷ: “Đừng sợ, đại tiên đến cứu các ngươi rồi, có đại tiên ở đây các ngươi không c.h.ế.t được đâu.”

Tô Thanh Miểu...

Ngươi có nghe xem ngươi đang nói gì không vậy?

Tiểu Thúy quỷ dẫn theo những con quỷ khác, hét về phía Tô Thanh Miểu: “Đại tiểu thư, cứu chúng tôi với.”

“Kể từ khi chúng tôi hiện thân dọa nhị tiểu thư và phu nhân xong, không biết bọn họ đã dùng cách gì,

nhốt chúng tôi ở đây không ra được, hơn nữa trận pháp này giam cầm khiến chúng tôi cảm giác như hồn phi phách tán vậy.”

Tô Thanh Miểu đang c.ắ.n hạt dưa thì dừng lại, giơ tay ngắt lời, “Tự tin lên Tiểu Thúy quỷ, bỏ chữ ‘như’ đi.”

“Nàng ta chính là muốn các ngươi hồn phi phách tán đó.”

Tiểu Thúy quỷ nghe xong cùng các con quỷ phía sau sợ hãi quỳ xuống, “Đại tiểu thư cứu chúng tôi, chúng tôi không muốn chết... à không, không muốn hồn phi phách tán.”

Tô Thanh Miểu dựa vào cành cây, c.ắ.n hạt dưa, “Dễ thôi, các ngươi cứ kể cho ta nghe xem đã dọa bọn họ như thế nào,

còn có Tô phủ gần đây có chuyện gì chấn động không, để bản đại tiên ta nghe cho vui cái đã.”

Đi đường lâu như vậy không nghe chút chuyện hay làm sao được, nếu không phải vì chiều mấy con quỷ nhỏ của mình thì nàng lười động thủ lắm.

Tiểu Thúy quỷ nghe vậy vội vàng uốn lưỡi, “Đại tiểu thư, tỳ nữ xin kể, tỳ nữ biết nhiều lắm ạ.”

Từ khi thành quỷ, nàng ta càng ngày càng lắm lời.

“Được, ngươi nói trước đi, nói hay ta sẽ cho Tiểu Trà Trà kiếp sau đầu thai làm tỳ nữ của ngươi.”