Một tên mật thám lao vào doanh trại, lảo đảo quỳ sụp xuống, giọng run rẩy:
"Tướng quân, lương thực tới rồi! Rất nhiều lương thực! Tướng quân, rất nhiều lương thực!"
Ta kinh ngạc, vội vã chạy ra ngoài.
Trước cổng doanh trại là từng xe từng xe lương thực, nối dài đến tận chân trời, không thấy điểm cuối.
Dẫn đầu đoàn xe là một nam nhân tròn trịa, nước da rám nắng, mặc áo lụa, cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng sáng:
"Tiểu sư muội, sư huynh đến cứu muội đây!"
Hắn là Mai Chấp Phong, trưởng tử của Mai công—sư phụ ta.
Mai gia nổi danh thi thư truyền thế, cày cấy lập nghiệp, Mai công là đại nho đương thời, sống thanh bạch giản dị, vui thú với đạo nghèo.
Nhưng Mai Chấp Phong—trái ngược với tên gọi thanh nhã của mình, lại thích xa hoa hưởng thụ, mê kinh doanh buôn bán, ghét cay ghét đắng đọc sách.
Mai công từng nghiêm trị, đánh gãy ba cây roi mây, nhưng vẫn không thể khiến hắn quay đầu.
Sau cùng, hắn bỏ nhà ra đi, làm thương nhân.
Năm đó, nếu không phải ta khuyên ngăn, có lẽ Mai công đã tuyệt giao với hắn.
Ta tất nhiên phải khuyên ngăn.
Năm xưa, Mai Chấp Phong buồn bực, thường xuyên tìm ta tâm sự.
Chính ta đã bày kế giúp hắn rời nhà, còn cho hắn tiền vốn đi đường.
Bao năm chinh chiến, ta ít khi quan tâm đến tin tức của hắn.
Không ngờ lúc đứng giữa ranh giới sinh tử, người đến cứu ta lại chính là hắn.
Mai Chấp Phong chỉ huy người phân phát lương thực, còn ta cùng hắn ngồi trong chủ trướng, ôn chuyện năm tháng.
Hồng Trần Vô Định
Hắn kể rằng, trong lúc đi buôn ở Tây Bắc, bỗng thấy có đội quân hộ tống từng đoàn xe lương thảo, nhưng không hề có lều bạt che chắn, hành quân lại vô cùng chậm chạp.
Hắn lập tức sinh nghi.
Dù không làm quan, nhưng hắn có một phụ thân có học trò đầy thiên hạ, lập tức phái người về kinh thành dò xét.
Kết quả phát hiện, những người mà ta phái đi thúc giục lương thảo đều bị giữ lại.
Tấu chương dâng lên cũng bị bỏ xó không duyệt.
Mai công đã dâng sớ lên triều đình trách tội, còn Mai Chấp Phong bán sạch gia sản để mua lương thảo, cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng.
Ta trong lòng chấn động, hướng về hắn hành lễ, trịnh trọng nói:
"Đại ân của sư huynh, Mạnh Ngọc suốt đời không quên."
Hắn cười gian thương, đáp:
"Không cần đâu, chỉ mong muội là công chúa Đại Lương, có thể che chở cho bọn ta, sau này buôn bán dễ bề làm ăn."
Mười ngày sau khi phụ thân đăng cơ, truy phong mẫu thân ta làm Đức Minh Hoàng Hậu, lập kế mẫu Tiêu thị làm Hoàng Hậu, phong đại ca làm Thái Tử, còn ta được phong Tần Quốc Công Chúa, hưởng bổng lộc ba ngàn hộ.
Nhưng khi đó, ta đã lên đường ra chiến trường, chưa kịp hồi kinh tiếp chỉ.
Mai Chấp Phong, dù mang dáng vẻ một thương nhân phàm tục, nhưng lại có sự nhạy bén và tinh tường của kẻ làm ăn.
Ta là trưởng nữ của Hoàng Đế, lập công hiển hách, lại đang cầm quân chống ngoại xâm.
Ai dám cản đường lương thảo của ta?
Người đứng sau, hoặc là hắn không tra ra, hoặc là hắn không dám nói.
Ta không muốn nghĩ đến điều đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chỉ trầm giọng hứa với hắn:
"Chỉ cần ta còn ở đây, nhất định sẽ bảo vệ sư huynh."
Hắn thở phào nhẹ nhõm, rồi lại cười cợt nhả:
"Lần này ta theo muội về kinh, nếu gặp phụ thân, mong Điện Hạ cứu ta một mạng."
Ta bật cười:
"Đó là điều đương nhiên. Sư huynh nay đã vì nước vì dân mà bán sạch gia sản, ta dâng tấu lên phụ hoàng, lập huynh làm quốc thương, biết đâu còn được phong tước vị."
Hắn cười ha hả, nhưng rồi nhanh chóng trầm mặc:
"Chỉ là… cửa ải này khó qua quá."
Ta cũng rơi vào trầm tư, sau đó đứng dậy:
"Sư huynh cứ nghỉ ngơi, ta đi tuần tra doanh trại."
16
Quân ta nhận được lương thảo, cục diện lập tức xoay chuyển.
Tướng sĩ ăn uống no đủ, tinh thần phấn chấn, khí thế hừng hực.
Ta cùng Hứa Tín Chi nhiều lần suy diễn, nghiên cứu ra sách lược phá địch, chia quân làm hai cánh, chỉ để rửa hận, lập công.
Nhu Nhiên không hề hay biết quân ta đã có đủ lương thảo, vẫn liên tục phái người tới khiêu khích.
Hứa Tín Chi giữ vững trận địa, không hề động binh, đợi khi Nhu Nhiên lơi lỏng cảnh giác, bèn phái một toán quân nhỏ quấy nhiễu hậu phương địch.
Nhu Nhiên vui mừng, nghĩ rằng ta đã đường cùng, chỉ còn nước liều c.h.ế.t phản công, lập tức huy động tinh binh công thành.
Hứa Tín Chi vốn là học trò của phụ thân ta, nhất cử nhất động đều có phong thái của một đại tướng.
Hắn cố ý cầm cự, kéo dài trận chiến, khiến kẻ địch chịu tổn thất nặng nề.
Đến khi chủ tướng Nhu Nhiên phát giác điều bất thường, ta đã thẳng tiến vương đình Nhu Nhiên, bắt sống khả hãn, đại phi cùng toàn bộ hoàng thất.
Tướng địch bỏ luôn Yến Sơn Quan, cấp tốc dẫn quân về cố thủ.
Nhưng khi hắn đến nơi, Hứa Tín Chi đã thiêu rụi toàn bộ kho lương của chúng.
Ta dẫn kỵ binh nhẹ truy đuổi suốt tám ngày tám đêm, ép hắn vào đường cùng.
Nhu Nhiên không thể cứu hắn.
Lương thảo bị tiêu hủy, hắn biết không thể xoay chuyển tình thế, chỉ có thể ngửa mặt thét dài, có vài phần giống Hạng Vũ tự vẫn ở Ô Giang năm xưa.
Trên chiến xa (xe ngựa chiến), dây trói siết chặt hoàng tộc Nhu Nhiên, còn tên hãn tướng dũng mãnh cưỡi ngựa bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe.
Muốn đánh kẻ địch, trước tiên phải đánh gục ý chí của hắn.
Hứa Tín Chi bày mưu tính kế, chỉ chờ khoảnh khắc này.
Tên tướng ấy bỗng bật cười điên cuồng, chỉ vào ta nói:
"Nhóc con, ta kính trọng phụ thân ngươi là anh hùng, không ngờ lại bại trong tay ngươi."
Nếu là người khác, ta hẳn sẽ khuyên hắn một câu.
Nhưng kẻ này, hắn đã xâm phạm lãnh thổ ta, làm nhục quốc thể ta, cướp đoạt lê dân ta.
Ta không muốn tha cho hắn.
Có lẽ nhìn thấu suy nghĩ của ta, hắn cười gằn:
"Hôm nay, đại hãn, đại phi nhà ta đều bị ngươi bắt, như gia súc bị trói trên chiến xa. Ta không cam tâm chịu nhục như vậy! Đến đây, giao đấu một trận, xem thử một nữ oa như ngươi có thể thắng được ta không?"