Mạnh Ngọc

Chương 13



Ta mang theo ba vạn binh mã cùng lương thảo, đủ để cầm cự ba tháng.

 

Ta đang đợi.

 

Dụ địch đến, khiến chúng kiệt quệ.

 

Nhu Nhiên nhiều lần tập kích bất ngờ, nhưng đều bị ta phá giải.

 

Ánh mắt Hứa Tín Chi nhìn ta dần chuyển từ hoài nghi, khinh thường sang tâm phục khẩu phục.

 

Cho đến tháng Giêng năm sau.

 

Ta bất ngờ phát động phản công, đánh tan quân chủ lực của Nhu Nhiên.

 

Chủ tướng địch thất bại thảm hại, dẫn tàn quân bỏ chạy.

 

Nửa tháng sau, mười lăm tòa thành thất thủ dưới tay Nhu Nhiên năm đó, nay đã nằm lại trong tay ta!

 

14

 

Nhưng rốt cuộc, Nhu Nhiên đã đe dọa Đại Dận suốt gần trăm năm.

 

Dẫu có nguyên do từ sự vô đạo của tiền triều, song nền tảng quốc lực của bọn chúng cũng không thể xem nhẹ.

 

Mười lăm tòa thành của Đại Lương đã bị Nhu Nhiên cướp bóc nhiều lần, sớm chẳng còn gì đáng giá.

 

Lần này, dù ta dùng một trận tập kích khiến chúng tổn thất nặng nề, nhưng thực lực của chúng quá mạnh, rất nhanh liền ổn định lại, đem theo mười vạn đại quân áp sát biên cương.

 

Nhu Nhiên, có kỵ binh dũng mãnh, có hậu thuẫn từ con đường tơ lụa, địa thế chiếm ưu thế.

 

Mà ta, ta bước đi trên tường thành, nhìn những binh sĩ trấn thủ đã đói đến mức mặt mũi tái nhợt.

 

Đợt lương thảo thứ hai vẫn chưa đến.

 

Ta đã nhiều lần phái người thúc giục, nhưng vẫn chẳng có hồi âm.

 

Suất ăn trong quân đã từ ba bữa một ngày giảm xuống còn một bữa một ngày, mà khẩu phần cũng ngày càng ít ỏi.

 

Xuân đã sang, ta ra lệnh khai hoang trồng trọt, vào núi săn bắn, đi khắp nơi thuyết phục những gia đình giàu có quyên góp lương thực.

 

Nhưng tất cả cũng chỉ như muối bỏ biển, căn bản không thể xoay chuyển cục diện.

 

Về đến doanh trướng, A Man bày sẵn cơm.

 

Chỉ có hai chiếc bánh bột thô và một bát cháo loãng.

 

Ta sa sầm nét mặt, ra lệnh:

 

"Mang đồ ăn đi, đưa cho binh sĩ bị thương khi giữ thành hôm trước."

 

A Man có gương mặt tròn, hai má đã hóp sâu vì đói, vừa khóc vừa nói:

 

"Nữ lang, người đã hai ngày chưa ăn tử tế rồi. Mỗi ngày chỉ uống nước lạnh với cháo loãng, nếu còn như vậy, người sẽ không trụ nổi mất!"

 

Ta lau nước mắt cho nàng, khẽ nói:

 

"Đừng sợ, ta là người được thiên mệnh bảo hộ, tất có thể gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an. Cố chịu thêm chút nữa, khi về kinh thành, phú quý vinh hoa còn chờ chúng ta kìa!"

 

A Man vừa khóc vừa mang thức ăn rời đi.

 

Đêm đó, ta lên tường thành.

 

Lều trại quân địch tràn ngập tiếng cười nói, hương rượu thịt lan tỏa, len lỏi vào mũi ta.

 

Ta cố gắng suy nghĩ đối sách phá địch.

 

Vốn dĩ, ta muốn lấy lui làm tiến, cầm cự để làm kiệt sức địch.

 

Nhưng không biết bằng cách nào, Nhu Nhiên lại có lương thảo tiếp viện.

 

Bọn chúng vẫn còn lương thực dồi dào.

 

Tình thế đã bị đảo ngược.

 

Ngày hôm sau, Nhu Nhiên lại phát động tấn công.

 

Ta bình tĩnh chỉ huy đánh trả, nhưng trong lòng không thể không dâng lên cảm giác bi thương.

 

Chẳng lẽ, thực sự là trời muốn diệt ta?

 

Lương thực trong thành chỉ còn đủ cầm cự ba ngày.

 

Binh sĩ đã đói đến mức tay chân bủn rủn, thậm chí có kẻ bắt đầu phù thũng.

 

Với đội quân như vậy, làm sao có thể chống lại ngoại địch?

 

Nhu Nhiên tuy bị đánh lui, nhưng ta cũng tổn thất nặng nề.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ba vạn đại quân ta mang đến, giờ chỉ còn hơn một vạn.

 

Ta dựa vào tường thành, hơ nóng con d.a.o găm trên lửa, rồi rút mũi tên cắm trên đùi ra.

 

Máu me đầm đìa, nhưng ta không hề biến sắc.

 

Một binh sĩ trẻ tuổi bên cạnh ta dè dặt hỏi:

 

"Tướng quân, người không đau sao?"

 

Ta cười:

 

"Không đau chút nào."

 

Cậu ấy rất trẻ, xấp xỉ tuổi tứ đệ của ta.

 

Cậu ngập ngừng một lúc, rồi hỏi:

 

"Tướng quân, các huynh đệ trong quân đều nói người là nữ đế. Vì sao không ở trong hoàng thành hưởng phú quý, mà lại đến đây chịu khổ vậy?"

 

Ta khẽ xoa trán cậu, thấy nóng rực, ta nói:

 

"Vì dân chúng nơi đây bị Nhu Nhiên ức hiếp. Đại Dận không lo cho họ, nhưng Đại Lương phải lo. Phụ hoàng ta sai ta đến cứu bọn họ."

 

Cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ, hàm răng trắng sáng lộ ra giữa khuôn mặt nhếch nhác.

 

"Tướng quân là tướng quân tốt. Tốt hơn đám cẩu quan kia nhiều."

 

Cậu ấy hỏi:

 

"Tướng quân, nếu chúng ta thắng, có phải không cần đánh trận nữa không?"

 

Ta đáp:

 

"Đúng, không cần đánh trận nữa."

 

"Nếu ngươi muốn đi học, ta cho ngươi đi học."

 

"Nếu ngươi muốn làm nông, ta mua cho ngươi mấy chục mẫu ruộng."

 

"Nếu ngươi muốn buôn bán, ta cho ngươi vốn liếng."

 

"Nếu ngươi muốn làm quan, ta sẽ giúp ngươi. Để phụ mẫu ngươi cũng được nở mày nở mặt."

 

Cậu ấy chớp mắt, nói:

 

"Tướng quân, cha mẹ ta c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t đói cả rồi."

 

Cậu ấy nói:

 

"Tướng quân, ta muốn về quê làm ruộng, lấy vợ sinh con."

 

"Sau này sinh được hài tử, để nó đi theo tướng quân."

 

Cậu ấy nói:

 

"Tướng quân, chúng ta sắp thắng rồi."

 

Giọng nói ấy chan chứa hy vọng, rực rỡ niềm vui, tràn đầy khát vọng.

 

Cậu ấy tin rằng tướng quân của cậu sẽ thắng.

 

Cậu ấy tin rằng mình có thể về quê, dùng số bổng lộc ít ỏi đã tích góp để mua vài mẫu ruộng, dựng một ngôi nhà, nuôi hai con bò, cưới một người vợ hiền lành.

 

Cậu ấy tin rằng tương lai tốt đẹp đang chờ đợi phía trước.

 

Nhưng giọng nói ấy ngày càng nhỏ dần…

 

Dần dần biến mất trong gió.

 

Đêm ấy, gió Bắc mang theo cát vàng, xa xa truyền đến tiếng hát múa của Nhu Nhiên.

 

Ta ra lệnh đưa t.h.i t.h.ể cậu ấy xuống, đưa tay lau mặt.

 

Hồng Trần Vô Định

Nhưng chỉ thấy toàn bùn đất hòa lẫn nước mắt.

 

15

 

Ba ngày sau, lương thực cạn kiệt.

 

Lòng ta đã nguội lạnh, không còn mong đợi gì nữa.

 

Ta ra lệnh thu dọn cung tên, chỉnh đốn áo giáp, giữa trưa xuất quân, quyết một trận tử chiến.

 

Mọi người đều biết rằng, một khi rời đi, sẽ không có đường quay lại.

 

Ta lệnh cho những ai còn gia đình hãy viết thư từ biệt, tất cả đã sẵn sàng hy sinh.

 

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng vó ngựa vang lên, chấn động cả mặt đất.