Ta day day trán, nói: "Ta không cần người hầu hạ, ngày mai ngươi rời đi đi!"
Thanh Khê quỳ trên đất, cả gan ngẩng đầu nhìn ta một cái, rồi lại cúi xuống, giọng khẩn thiết: "Nô là kép hát, xuất thân hèn mọn, thân phận không còn tự do. Nếu có ai bắt nô giao quan phủ, nô sẽ bị xử như nô lệ bỏ trốn. Xin nữ lang thu nhận, cho nô một con đường sống."
Ánh đèn ấm áp, thiếu niên quỳ trước mặt có dung mạo như tranh vẽ, gương mặt tựa hoa xuân, quả thực là một người tuấn tú.
Ta thở dài trong lòng, lại có chút yêu thích hắn, liền bảo A Man: "Dẫn hắn đi tắm nước nóng, lấy cho hắn một bộ y phục sạch sẽ."
A Man cũng thích thiếu niên này, vui vẻ hớn hở chạy đi ngay.
18
Ngày ta hồi kinh cũng chính là sinh thần của ta.
Năm ta cập kê, vị hôn phu đến tận cửa xin từ hôn, bị ta sai người dùng chổi quét ra khỏi phủ.
Đến nay đã tám năm trôi qua.
Vẫn là cơn tuyết lớn phủ kín đường hồi kinh, ta hỏi A Man: "Tên họ Hướng đó giờ thế nào rồi?"
A Man trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên, sau đó hả hê nói: "Tên tiểu nhân đó cha mẹ đều đã mất, huynh trưởng vì hắn từng đắc tội với tiểu thư nên đuổi hắn ra khỏi nhà. Nô tỳ từng dò hỏi, hắn vứt bỏ vẻ cao ngạo, muốn tham gia khoa cử để đoạt trạng nguyên, kết quả chỉ đỗ tú tài, nhưng thi mấy lần đều không đậu cử nhân. Khi tiểu thư chinh chiến biên cương, hắn chỉ biết ru rú trong nhà uống rượu, không làm gì cũng chẳng đọc sách."
Hồng Trần Vô Định
Nghe xong ta không khỏi bật cười.
Năm ấy hắn vì tư lợi mà tới tận cửa từ hôn, khiến ta bẽ mặt, khiến phụ thân ta phẫn nộ, đích thân đến Hướng gia đòi lại thiếp canh của ta.
Vậy mà hắn vẫn còn mặt mũi đến cầu thân với A Linh, nhưng khi đó ta và phụ thân đều đang bận chinh chiến, Hoàng hậu lệnh người đánh hắn một trận, ném ra giữa đường, từ đầu đến cuối hắn còn chưa kịp gặp mặt A Linh.
Phụ thân chỉ tùy tiện nhắc đến như một câu chuyện vui, nhưng A Man lại nhớ kỹ, ngày nào cũng tìm hiểu tin tức về Hướng gia, đốt hương cầu phúc chỉ mong Hướng gia suy tàn, gia cảnh lụn bại. Đối với nàng, bi kịch của Hướng Tam Lang chính là chén rượu ngon khi nhàn rỗi.
Năm ta cập kê, vẫn còn mang theo vài phần tâm tư thiếu nữ, dù bề ngoài lạnh nhạt nhưng trong lòng vẫn ít nhiều cảm thấy tổn thương.
Nhưng bây giờ, sau bao biến cố, trải qua muôn vàn chiến sự, ta thậm chí chẳng còn nhớ nổi Hướng Tam Lang trông ra sao nữa.
Năm thứ hai ta rời kinh thành, đại ca ta đại hôn, có Thái tử phi, thiên hạ hân hoan.
A Linh cũng đã định thân, vị hôn phu là trạng nguyên năm ấy, mẫu hậu từng nhắc trong thư rằng chàng có tính tình ôn hòa, gia phong chính trực, mẫu thân hiền từ, đúng là chốn về tốt đẹp.
Thật tốt biết bao.
Gió tuyết quất vào mặt ta, nhưng ta vẫn thúc ngựa tiến về hoàng thành.
Trước cổng, một mảng đen kịt người đứng chờ đón, dẫn đầu chính là phụ thân ta.
Sau mấy năm làm thiên tử, khí thế phụ thân càng thêm uy vũ, tay đặt trên thiên tử kiếm, ánh mắt sắc lạnh, uy nghi không thể nhìn thẳng.
Ta xuống ngựa, quỳ bái: "Thần nữ, bái kiến bệ hạ!"
Phụ thân đích thân nâng ta dậy, nói: "Tướng quân vất vả nhiều năm, vào sinh ra tử, hôm nay khải hoàn, là đại hỷ của quốc gia. Trẫm đã thiết yến tại Kiến Chương cung, quần thần cùng mừng đại thắng của tướng quân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Giọng nói của phụ thân vẫn bình thản như vậy, nhưng đôi tay cầm lấy ta lại đang run rẩy.
Ông nhìn ta, cười nói: "Phụ thân đã chuẩn bị rượu ngon, món ngon, con hãy cùng ta uống vài chén."
Ta mỉm cười: "Nào dám không tuân?"
Đêm ấy, Kiến Chương cung chủ tớ hòa thuận, một mảnh ấm áp.
Đại hãn và đại phi của Nhu Nhiên cũng được ban chỗ ngồi, phụ thân nâng chén nói: "Đại hãn, hôm nay trẫm và ngươi có duyên ngồi chung một bàn, quả là thiên ý diệu kỳ, trẫm kính đại hãn một chén."
Đại hãn vội vàng nâng chén hồi đáp.
Ta tự rót cho mình một ly rượu, nhàn nhã uống cạn.
Duyên phận quân thần, quả thật là duyên phận quân thần.
Trước đây, triều đình Đại Dận thần phục, Nhu Nhiên làm vua.
Nay, Nhu Nhiên thần phục, Đại Lương làm vua.
Thế sự xoay vần, quả khiến người ta cảm khái.
Sau yến tiệc, phụ thân lệnh cho ta ở lại Kiến Chương cung, cùng ông ôn chuyện cũ.
Thái giám hầu hạ tâu rằng: "Ngay cả Thái tử cũng chưa từng được ban ân sủng này, bệ hạ đối đãi đặc biệt như vậy, e rằng không phải phúc phần."
Phụ thân đã có hơi men, cười đáp: "Huynh muội một nhà, Thái tử nghi gì chứ?"
Ta không suy nghĩ nhiều.
Năm xưa, khi ta trở về, hậu viện hỗn loạn, Bạch thị làm loạn, phụ thân liền giữ ta ở lại, tự mình dạy bảo, chăm sóc từng li từng tí.
Sau khi Bạch thị bị xử tử, vì thương nhớ các đệ muội, ta từng chuyển ra ở riêng, đưa họ cùng đọc sách.
Sau khi mẫu hậu vào phủ, ta lại dọn đến ở sát bên tẩm cung phụ thân, theo học dưới sự chỉ dạy của ông.
Hôm nay phụ thân muốn ta ở lại, chẳng qua chỉ là cha con tâm sự, có gì không ổn?
Dù là cung điện bậc nhất nhân gian, cũng không thể sánh với ấm áp gia đình.
Phụ thân không hỏi chính sự, chỉ quan tâm sức khỏe của ta.
Ta cảm động, từng câu từng chữ đều đáp lại.
Ông vẫn chưa yên tâm, sai ngự y bắt mạch cho ta, còn muốn giữ ta lại trong cung, để có thể cùng ông thượng triều.
Ta định từ chối, nhưng phụ thân cười nói: "Những năm qua con không ở kinh thành, phủ công chúa đã xây xong. Tuy hoa lệ, nhưng mỗi lần lên triều phải cưỡi ngựa ba canh giờ, ở trong cung cũng có thể ngủ thêm một lát."
Ta liền thuận theo.
Cha con hòa thuận, cũng là một chút nhân tình ấm áp giữa thế gian này.