19
Sau Tết, phụ thân phong ta làm Phiêu kỵ tướng quân tòng tam phẩm, ban thêm thực ấp ba ngàn hộ.
Việc xử lý tù binh cũng qua nhiều lần tranh luận giữa văn thần mà cuối cùng đã được quyết định.
Đại hãn Nhu Nhiên được phong tước Bá, các hoàng thất khác có an bài riêng, còn những kẻ từng g.i.ế.c hại, cướp bóc bách tính biên cương bị bắt và xử trảm.
Việc này khiến đám vương thất Nhu Nhiên sợ hãi đến run rẩy, lo lắng không biết khi nào đao trảm lại rơi xuống đầu mình.
Ta tuy không hoàn toàn hài lòng với cách giải quyết này, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trông mong những kẻ tội ác tày trời bị tru di để an ủi linh hồn những dân chúng đã khuất.
Còn Phong Dương vương Tạ Trọng Sơn, ngay từ khi ta truy sát chủ tướng Nhu Nhiên, hắn đã bị Hứa Tín Chi bắt sống, nhiều lần mưu sát chính mình nhưng không thành.
Lần này áp giải về kinh, phụ thân trực tiếp hạ chỉ xử trảm.
Ta từng kính trọng hắn như một bậc hùng chủ, nhưng từ lúc hắn đầu hàng giặc ngoại, ta chỉ cảm thấy hắn chẳng có gì hơn một kẻ tham sống sợ chết.
Nhìn hắn chỉ huy quân đội tàn sát dân thường, ta lại càng thêm căm ghét.
Giờ nghe tin hắn bị xử tử, vẫn có người nói phụ thân quá tàn nhẫn, còn ta thì quỳ xuống hô lớn "Thánh minh!".
Những thần tử ủng hộ ta cũng theo đó mà tung hô.
Một người từng có tư cách tranh đoạt thiên hạ như Tạ Trọng Sơn, cuối cùng lại c.h.ế.t đi trong ô danh, không ai thương tiếc.
Ta đã trở lại triều đình, đương nhiên phải truy xét kẻ chủ mưu giữ lương thảo của ta.
Hồng Trần Vô Định
Hạng người này không phải chỉ vì tư thù cá nhân, mà là tội phản quốc.
Nhất định phải tìm ra kẻ này, không g.i.ế.c thì không đủ để trấn an cơn giận của ta.
Phụ thân cũng vô cùng căm hận kẻ đứng sau chuyện này.
Ta không chỉ là nữ nhi của ông, mà còn là trọng thần ông tín nhiệm.
Ông tự tay nuôi dưỡng ta, dạy ta đọc sách, dạy ta binh pháp, nhìn ta từng chút một trưởng thành, lập công mở cõi, rửa sạch quốc nhục cho ông.
Việc giữ lại lương thảo của đại quân tiền tuyến, so với bè phái tranh đấu, đúng hơn là hành vi bán nước cầu vinh.
Nếu không nhờ Mai Chấp Phong cảnh giác, tán gia bại sản để giúp ta, thì ta đã cùng với Yến Sơn Quan trở thành một tấm bia mộ cho Nhu Nhiên rồi.
Nếu khi đó Nhu Nhiên công phá biên cương, đại quân tiến vào Nam, thì ắt sẽ trở thành đại họa diệt quốc.
Triều đình lập tức mở một cuộc thanh trừng quy mô lớn.
Ta sớm biết vụ án này dính líu không ít kẻ, nhưng không ngờ lợi ích chồng chéo đến mức phức tạp như vậy.
Suốt nửa năm thanh trừng, ai ai cũng hoang mang lo sợ, triều đình tràn ngập không khí lạnh lẽo, u ám.
Việc xét xử giao cho Phùng Thanh đảm nhiệm, số người bị liên lụy hơn nghìn người.
Hắn trình lên chứng cứ xác thực, kết luận rằng hai nhà họ Vương và Đặng chính là thủ phạm chính.
Hai gia tộc này là dòng dõi thế gia đứng đầu "Thế gia lục" thời tiền triều, là gia tộc cao quý bậc nhất thiên hạ.
Lúc cực thịnh, ngay cả hoàng thất cũng phải nhường nhịn ba phần.
Năm đó ta tiến vào kinh thành, rà soát án tồn đọng, do hai họ này có nhiều con cháu, ta thẳng tay xử trảm không ít, g.i.ế.c đến mức m.á.u chảy thành sông.
Ta hiểu rõ đạo lý diệt cỏ tận gốc, cũng chán ghét thủ đoạn của chúng, nhưng khi đó thế lực ta chưa vững, không tiện động đến cả gia tộc.
Trong kinh có hàng chục thế gia lớn nhỏ, cộng với các địa phương, tính sơ sơ cũng phải hơn trăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nếu ta làm quá mạnh tay, e rằng sẽ lung lay cả thiên hạ khó khăn lắm mới giành được.
Sau khi phụ thân vào kinh, ông hết lời khen ngợi ta, nhưng lúc ta rời đi cũng đã hạ chiếu bác bỏ một số quyết định của ta, đồng thời xoa dịu các thế gia.
Ta biết phụ thân đang diễn trò, nhưng cũng vui vẻ phối hợp.
Lúc đó quân quyền trong tay ta, các thế gia đã bị ta dày vò đến kiệt quệ, đành nhẫn nhịn chờ thời cơ sau này.
Không ngờ hai nhà họ Vương, Đặng lại lòng lang dạ sói đến vậy.
Vì tư thù, bọn chúng không màng đại nghĩa dân tộc, thậm chí muốn dìm Đại Lương xuống bùn.
Giờ chúng đã thất bại, phụ thân hạ lệnh tru di toàn tộc, tịch thu gia sản sung vào quốc khố, đồng thời ban thưởng trọng hậu cho tam quân tướng sĩ, để xoa dịu lòng dân.
Ta là nạn nhân lớn nhất trong vụ này, được ban thêm thực ấp một nghìn năm trăm hộ, còn được đặc ân có tám trăm binh sĩ riêng, kiêm nhiệm chức Thượng thư bộ Binh.
Trong khoảnh khắc, quyền thế của ta đạt đến đỉnh cao.
Tại Thái Cực Điện, ta lĩnh chỉ tạ ơn, nhưng lấy lý do thân thể chưa khỏe, không thích hợp nhận chức.
Bệ hạ cảm động sâu sắc, liền giao Bộ Binh cho Thị lang Thẩm Anh Hòa tạm quyền.
Đêm khuya, có người đến gõ cửa phủ Công chúa.
A Man đích thân dẫn vào, người đó bỏ mũ trùm xuống, cúi người hành lễ:
"Điện hạ."
Ta ung dung đứng thẳng, phong thái đoan trang, thong thả quay đầu:
"Phùng tiên sinh."
Người đó chính là Phùng Thanh.
Ta hỏi: "Tiên sinh nửa đêm đến thăm, phải chăng muốn cùng ta thưởng trà?"
Phùng Thanh cười khổ: "Điện hạ còn nhớ nhà ta trà thô không ngon, hôm nay đến đây, cũng chẳng phải vì trà ngon."
Hắn lấy một bọc tài liệu từ trong tay nải, trịnh trọng đặt lên bàn trước mặt ta:
"Điện hạ, đây là toàn bộ hồ sơ vụ án này."
Ta đặt hồ sơ lên án, không hề mở ra.
Phùng Thanh hỏi: "Điện hạ không định xem qua sao?"
Ta tự tay rót trà cho hắn, chậm rãi nói:
"Tối nay ngươi còn mạng để mang nó đến, nhưng ta lại không có mạng để xem nó."
Phùng Thanh bật cười ha hả:
"Tưởng đâu điện hạ huynh muội hòa thuận, hôm nay mới thấy cũng chỉ là như vậy."
Ta đáp:
"Cũng là con người mà thôi."
Phùng Thanh chắp tay hành lễ:
"Trà của điện hạ là trà ngon, nhưng Phùng mỗ không có phúc hưởng thụ. Chỉ mong điện hạ bảo trọng, trường thọ bình an."
Phùng Thanh rời đi, ta không còn gắng gượng được sự cao ngạo, lặng lẽ lấy ngọn đèn trên án, đốt tập hồ sơ trước mặt, trong lòng tràn ngập bi thương.
Người căm hận ta nhiều vô số kể, nhưng hắn không nên là một trong số đó.