20
Sau khi Phùng Thanh đến gặp, ta phát sốt nặng, đóng cửa không tiếp khách.
Thái y mà phụ thân ban xuống cứ thay phiên đến như rau hẹ mùa xuân, hết lượt này đến lượt khác, nhưng đều vô dụng.
May nhờ có Bạch tiên sinh, dù hồi phục chậm, nhưng cuối cùng ta cũng dần khoẻ lại.
Đến mùa săn thu, những lần săn b.ắ.n trước đây ta đều đang chinh chiến bên ngoài, lần này dù thế nào cũng không thể vắng mặt.
Ta thực sự nên xuất hiện.
Trên lưng ngựa, ta giương cung đeo tên, khí khái hiên ngang, nhưng những lời xì xào bàn tán lại ít hơn ngày trước.
Khi ta lần đầu tiên ra trận, thiên hạ kinh ngạc, văn nhân sĩ tử ra sức chỉ trích ta hoang đường vô lễ, rêu rao rằng ta trái luân thường đạo lý.
Thậm chí có kẻ còn chỉnh sửa lại Nữ Tứ thư, rộng rãi lưu truyền, khiến ta trở thành đề tài tranh cãi khắp nơi.
Sau đó vào kinh, ta c.h.é.m g.i.ế.c thế gia m.á.u chảy thành sông, lại càng bị người đời chỉ trích.
Nhưng ta có một người cha tài giỏi, có công lao trấn định tam châu, thu phục năm mươi thành, tiêu diệt Nhu Nhiên, rửa sạch quốc nhục, những kẻ từng lớn tiếng phê phán ta đột nhiên im bặt.
Dù còn có kẻ không phục, nhưng cũng chẳng thể làm gì.
Hiện tại, càng có nhiều nữ tử khuê các học cưỡi ngựa b.ắ.n cung.
Dù săn b.ắ.n không được bao nhiêu, nhưng khi chơi mã cầu, bọn họ lại cực kỳ anh dũng, dáng vẻ mạnh mẽ khiến người ta phải say mê.
Bọn họ không có làn da trắng nõn mềm mại như nữ nhi khuê phòng, mà có nước da khoẻ khoắn rám nắng.
Bọn họ không có dáng vẻ yểu điệu mảnh mai như cành liễu trước gió, mà có thân hình mạnh mẽ, dẻo dai.
Bọn họ có học vấn đầy mình, có thể vung roi cưỡi ngựa, sống động tràn đầy sức sống.
Ta nhìn họ mà không kìm được mỉm cười.
Hoàng hậu hỏi vì sao ta cười, ta đáp: "Những nữ tử này, thực sự đáng yêu."
Hoàng hậu Tiêu thị nhìn họ, cũng bật cười:
"Tuy không còn dáng vẻ trắng trẻo nhu nhược khiến người ta thương tiếc, nhưng có thân thể khoẻ mạnh, so với trước đây quả nhiên linh động, sáng sủa hơn nhiều."
Phụ thân nói:
"Năm xưa con một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t Trịnh Bá Tiên, được tôn là đệ nhất cao thủ b.ắ.n cung trong quân. Nghe nói con ở biên cương thường dùng thương, không biết thuật b.ắ.n cung có sa sút không?"
Ta đáp:
"Mời phụ thân đi trước dẫn đường, hôm nay con sẽ phô diễn tài nghệ, nếu giành được vị trí đầu bảng, không biết sẽ được ban thưởng gì?"
Phụ thân cười lớn:
"Ban thưởng sao? Con bé ranh này, năm xưa con thắng, cướp đi Xích Viêm thương của phụ thân. Hôm nay ta chẳng có gì tốt, chỉ có miếng ngọc bội, đáng giá mấy lượng bạc, ban cho con làm phần thưởng."
Hoàng hậu đùa:
"Năm xưa phần thưởng là thần binh Xích Viêm, nay lại là một miếng ngọc bội. Thiếp thân dù gì cũng là quốc mẫu, cũng từng thấy qua nhiều bảo vật, vẫn nên giúp A Ngọc thẩm định, nếu không xứng đáng, thiếp thân nhất định không chịu."
A Linh cũng cười:
"Phụ thân cho đồ cũng không ít đâu, con đều thấy cả rồi, từng rương châu báu khiêng vào phủ của tỷ tỷ. Chỉ sợ tỷ tỷ về phủ, phụ thân sẽ vét sạch tư khố mất thôi. Bây giờ nếu miếng ngọc không ra gì, có lẽ là do phụ thân nghèo đến mức không có gì tốt để cho nữa rồi."
Phụ thân vui vẻ, chỉ vào chúng ta:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Một đám tiểu nợ đòi tiền!"
Cuộc săn thu bắt đầu, phụ thân b.ắ.n phát tên đầu tiên, sau đó các công tử, vương tôn đều có thể tự do săn bắn, xem ai giành được đầu bảng.
Ta vốn giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, săn b.ắ.n đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng ta chỉ nhắm vào con mồi lớn, còn những con nhỏ như hoẵng (hươu nhỏ), thỏ, ta đều để lại.
Bữa tối chính là chiến lợi phẩm từ cuộc săn, quần thần nâng cốc chúc mừng ta dũng mãnh, ta nuốt rượu xuống, bưng bình rượu đi tìm Thái tử, xin một đĩa bánh sơn tra trên bàn hắn.
Thái tử thoáng sững sờ, sau đó cười bất đắc dĩ:
"Muội muội vẫn còn trẻ con như ngày nào."
Ta tiện tay cầm một miếng, nhìn Thái tử cũng bưng lên ăn, hắn quan tâm hỏi:
"Muội đã đủ chưa?"
Ta cười:
"Đủ rồi."
Ngày thứ ba, ta đuổi theo một con nai, lạc vào rừng sâu.
Giữa rừng có một con suối trong veo, ta xuống ngựa cúi người múc nước uống.
Vừa nhấc người lên, liền thấy một mũi tên cắm sâu xuống ngay sát chân ta.
Ta ngẩng đầu, trên lưng ngựa là huynh trưởng ta, dáng vẻ phong nhã, kiêu hùng bất phàm.
Ta ôm bầu nước uống một hơi, sau đó giương cung b.ắ.n ba mũi, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Ba mũi tên cắm sâu vào thân cây, chỉ để lại phần đuôi run rẩy, còn một sợi tóc hắn đã bị cắt đứt.
Sắc mặt Thái tử đại biến:
"Muội muội, muội có ý định mưu sát quân vương sao?"
Mưu hại Thái tử, đồng nghĩa với mưu phản.
Ta mỉm cười:
"Sao có thể so được với Thái tử điện hạ lòng lang dạ sói, hại c.h.ế.t huynh đệ ruột thịt?"
Hắn thoáng im lặng, sau đó mỉm cười ôn hòa:
"Muội muội đã biết rồi? Nhưng không biết đã biết được bao nhiêu?”
“A, cô quên mất, Phùng Thanh, Phùng lang quan, dường như có quan hệ không tệ với muội nhỉ?"
Hồng Trần Vô Định
Ta đáp:
"Không cần Phùng Thanh nói, ta cũng đoán được.”
“Phụ thân là bậc anh hùng kiệt xuất. Nhà họ Vương, Đặng dù có gia thế hiển hách, cũng sao có thể đấu lại được ông?”
“Chúng có thể làm mọi việc chu toàn, tất phải có kẻ giúp che giấu."
Thái tử tuy sắc mặt không đổi, nhưng toàn thân căng chặt, con ngựa dưới thân như cảm nhận được chủ nhân d.a.o động, bất an cử động hai bước.
Ta nói: “Huynh trưởng xuống đây đi, huynh muội chúng ta trò chuyện đôi câu, nếu ta muốn lấy mạng huynh, chẳng quan trọng là ở trên ngựa hay dưới ngựa.”
Hắn cũng biết ta võ công xuất chúng, không phản bác, xuống ngựa, cũng tự lấy nước uống.
Ta hỏi: “Chuyện lương thảo, là do huynh chủ mưu sao?”
Thái tử đáp: “Không phải, ta biết muội gánh vác trọng trách lớn lao, tuyệt không dám nghĩ đến chuyện đó.”