Mạnh Ngọc

Chương 2



Tống di nương hé môi như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc lại không dám lên tiếng.

 

Kế mẫu Tiêu thị thấy đủ rồi, bèn lên tiếng gọi A Linh: "Linh nhi, đứng dậy đi."

 

A Linh run rẩy nhìn ta, nhưng lúc này ta vẫn còn dư âm cơn giận, sắc mặt không khỏi lạnh lẽo, khiến nàng càng run rẩy dữ dội hơn, quỳ yên tại chỗ không dám động.

 

Tiêu thị cũng không vội, đích thân đứng dậy, bước xuống nâng A Linh dậy, giọng nói ôn hòa, dịu dàng:

 

"Linh nhi từ nay dọn sang ở trong viện của ta, cùng các ca ca học hành. Con ngoan, hà tất phải tự khinh rẻ bản thân? Con có làm gì sai đâu?"

 

Chủ mẫu hỏi: "Con sai rồi sao?"

 

A Linh đã ngừng khóc, nhưng vẫn không dám mở miệng.

 

Ánh mắt Tiêu thị ôn nhu mà kiên định.

 

A Linh thấp giọng đáp: "Con không sai."

 

"Nói lớn lên."

 

"Con không sai!"

 

Phụ thân cũng lộ ra nụ cười hòa nhã.

 

Lúc này, A Man đã quay lại, nhẹ nhàng gật đầu với ta. Ta liền nói:

 

"Thưa phụ thân, mẫu thân, hôm nay Linh nhi bị kinh sợ, để nàng về nghỉ ngơi đi."

 

Tiêu thị nhìn phụ thân, thấy ông gật đầu, bấy giờ mới dịu dàng nói:

 

"Linh nhi, về nghỉ đi! Từ nay con dọn sang viện của ta, đừng sợ, phụ thân và mẫu thân đều ở đây."

 

A Linh được nha hoàn dìu đi, chỉ còn lại Tống di nương vẫn quỳ trên đất. Không biết từ đâu bà ta lấy ra dũng khí, nhào đến ôm lấy chân phụ thân, khóc lóc thảm thiết:

 

"Lão gia, lão gia, Linh nhi là mạng sống của thiếp! Người không thể để phu nhân mang Linh nhi đi được!"

 

Phụ thân gạt tay bà ta ra, lạnh nhạt nói:

 

"Chủ mẫu quản giáo con cái là chuyện đương nhiên. Ngươi dạy dỗ nữ nhi của ta thành ra thế này, món nợ này, cứ để chủ mẫu quyết định xử lý ngươi thế nào!"

 

Nói xong, ông nhìn ta, trầm giọng bảo: "A Ngọc, theo ta!"

 

Ta cung kính đáp: "Dạ!", rồi theo ông rời đi, bỏ lại hết thảy mọi rối ren phía sau.

 

Tiêu thị nhìn theo bóng hai cha con, nhẹ nhàng thở dài.

 

Nàng năm nay chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, nhà mẹ đẻ sa sút từ sớm, nàng cùng mẹ ruột nương tựa lẫn nhau, gắng gượng chống đỡ gia đình. Sau khi gả vào phủ Bá Viễn hầu, dù rằng nàng tinh tường thế sự, cũng tự tin rằng bản thân có tài cán, nhưng đối diện với đống chuyện rối ren này, quả thật có chút lực bất tòng tâm.

 

Rõ ràng đang độ thanh xuân, vậy mà nàng lại cảm thấy mình như sắp già đi trước tuổi.

 

Nhìn Tống di nương gần như ngất lịm vì khóc, nàng dặn dò nha hoàn:

 

"Tìm mấy ma ma khỏe mạnh đến, bịt miệng Tống thị lại, giam vào Bắc viện. Từ hôm nay, để bà ta chép kinh cầu phúc cho Linh nhi, không được phép bước ra ngoài nửa bước!"

 

Nha hoàn lĩnh mệnh, lập tức lui xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

3

 

Ta cứ ngỡ phụ thân sẽ đưa ta đến thư phòng, nào ngờ, ông lại dẫn ta lên tường thành.

 

Thành Vĩnh Nguyên đã có lệnh giới nghiêm, nhưng ai dám ngăn cản xe ngựa của Thứ sử?

 

Tuyết rơi ngày một dày, thành nội phủ một màu trắng xóa, chỉ có tiếng trống canh kéo dài vọng lại.

 

Ta nhìn những mái nhà trong thành, thỉnh thoảng có vài ánh đèn le lói. Hẳn là dân chúng đã tích đủ củi lửa cho mùa đông, không còn cảnh cả nhà phải co cụm lại để sưởi ấm nữa.

 

Hồng Trần Vô Định

Gió lạnh quất vào mặt, tuyết phủ trắng vai và tóc phụ thân, ta cũng chẳng khá hơn. Hai cha con đứng bên nhau, thoạt trông chẳng khác nào hai người tuyết.

 

Phụ thân hỏi ta:

 

"A Ngọc, con nhìn thấy gì?"

 

Ta cố gắng mở to mắt, nhưng chỉ có sắc trắng của tuyết phản chiếu ánh sáng.

 

"Phụ thân, nữ nhi ngu muội."

 

Ta thành thật đáp.

 

Phụ thân khẽ thở dài:

 

"Con có biết ta gây dựng cơ nghiệp thế nào không?"

 

Ta biết.

 

Nhà họ Mạnh tuy xuất thân từ Mạnh thị ở Vân Xuyên, nhưng phụ thân ta không nhờ vào gia tộc mà được phong quan.

 

Năm xưa, một mạch chi của Mạnh gia vì gia chủ bất tài mà sa sút, sản nghiệp tiêu tán, lại thêm bạc mệnh sớm qua đời, để lại cô nhi quả phụ, chịu đủ loại ức hiếp. Chính nhờ tổ mẫu kiên cường chống đỡ, dựa vào một tay thêu thùa mà cố gắng nuôi dưỡng phụ thân trưởng thành. Đôi mắt của bà cũng vì thế mà hao mòn.

 

Khi lớn lên, phụ thân không đỗ đạt khoa cử, lại không cam lòng cày cấy nơi ruộng đồng, bèn rời nhà tòng quân, lập chí phải làm một nam nhi đội trời đạp đất.

 

Bấy giờ, Đại Dận rối ren, trong có phản loạn, ngoài có man di. Phụ thân có chí khí lại có dũng khí, ra trận lập công, từng bước gây dựng sự nghiệp bằng chính đôi tay mình.

 

Những năm đó, vinh hoa gấm vóc, quyền thế ngút trời, thế nhưng lại khiến thánh nhân trong hoàng thành e ngại. Cuối cùng, lấy cớ cắt giảm binh quyền, hoàng thượng tước đi binh phù của phụ thân. Ông dẫn theo thê thiếp, con cái về phương Nam, nhậm chức Thứ sử Việt Châu.

 

Ba năm nay, ông cai trị nơi này, chính sự thông suốt, bách nghiệp phục hồi, dân chúng an cư lạc nghiệp, không ai không ca tụng công đức.

 

Phụ thân không chờ ta trả lời, mà hỏi một câu khác:

 

"Con gái ta, Hướng tam lang phong tư xuất chúng, khiến biết bao thiếu nữ ái mộ. Dù rằng có điều không thỏa đáng, nhưng cớ gì con lại xem hắn như giày rách mà vứt bỏ?"

 

Quả thật là như vậy.

 

Việt Châu tuy là nơi xa xôi, nhưng đất rộng người đông. Họ Hướng ở Vĩnh Nguyên từng đứng trong mười gia tộc đầu tiên của "Thế Gia Lục", mấy năm nay có phần sa sút, nhưng trong mắt kẻ khác vẫn là danh môn cao quý. Hậu nhân nhà họ Hướng ai cũng mang dáng vẻ tài mạo hơn người.

 

Hướng tam lang không có chí tiến thân, tính tình tùy tiện phóng túng, nhưng lại phong hoa tuyệt thế, thêm vào dung mạo xuất chúng. 

 

Nếu không phải năm xưa mẫu thân ta tiến kinh, vô tình gặp gỡ phu nhân nhà họ Hướng, đôi bên vừa gặp đã thân, định ra hôn sự, thì e rằng hôn ước này cũng không đến lượt ta.

 

Ta đáp:

 

"Thành Vĩnh Nguyên, đất Việt Châu, thậm chí kinh thành, đều cho rằng Hướng tam lang là giấc mộng đêm xuân của biết bao nữ tử. Nhưng trong mắt con, hắn chẳng qua chỉ là một kẻ đạo đức giả mà thôi!"