Phụ thân không lên tiếng.
Ta tiếp tục nói:
"Năm xưa, mẫu thân và phu nhân nhà họ Hướng lập ước, hứa gả nữ nhi Mạnh gia cho công tử Hướng thị. Nhưng nữ nhi nhà họ Mạnh đâu chỉ có một mình con? Nếu Hướng tam lang thực lòng thương yêu A Linh, hắn hoàn toàn có thể đường hoàng tới bái kiến phụ thân, trình bày rõ ngọn nguồn. Phụ thân vốn không phải kẻ cố chấp, con cũng không phải kẻ si mê tình ái, cớ gì không thể thành toàn một mối lương duyên?”
"Thế nhưng hắn lại nửa đêm lẻn vào khuê phòng muội muội, ý đồ làm nhục nàng ấy. Sau đó lại đường đột đến phủ ta, phá hỏng ngày cập kê của ta, bôi nhọ thanh danh nhà họ Mạnh. Loại người như hắn, bên ngoài thì giả vờ phong lưu, thực chất lại vô liêm sỉ đến cùng cực. Giả bộ chính trực mà bên trong nhơ nhuốc không chịu nổi, hạng tiểu nhân như thế, nữ nhi khinh thường!"
Lúc này, phụ thân mới nhìn ta, ánh mắt trầm ngâm thật lâu, rồi chợt cười nhạt:
"Con không giống ta, cũng không giống mẫu thân con, mà giống tổ mẫu con."
Ta cúi đầu, nhẹ giọng nói:
"Nếu có thể giống tổ mẫu được ba phần, đó chính là phúc phận của nữ nhi."
Tổ mẫu một tay nuôi dưỡng phụ thân, chờ ông trở về rạng danh, ban cho bà tước hiệu Cáo Mệnh phu nhân.
Phụ thân là một bậc hảo hán đội trời đạp đất, nhưng lại chẳng phải một người con hiếu thảo. Nội viện rối ren, thê thiếp tranh đoạt, mẫu thân ta không có thủ đoạn, tính tình lại quá mềm yếu. Tổ mẫu bị quấy rầy đến mức thân thể suy yếu, chưa được mấy năm an ổn thì qua đời.
Nghĩ đến đây, ta tự giễu mà cười nhạt. Phụ thân dù bất hiếu, nhưng con cái không được chỉ trích cha mẹ. Nay ta nói ra những lời này, chẳng phải cũng là bất hiếu sao?
Phụ thân chợt hỏi:
"Con có biết vì sao Hướng tam lang lại vội vàng đến đây từ hôn không? Không có bái thiếp, không hề bẩm báo với phụ mẫu, vội vã muốn kết thúc hôn sự này?"
Đây cũng chính là điều ta không hiểu.
Nhà họ Hướng dù những năm qua có phần suy tàn, nhưng tổ nghiệp vẫn còn đó. Vậy tại sao Hướng Kha lại làm ra chuyện thất lễ như vậy?
Ta đáp: "Thỉnh phụ thân chỉ giáo."
Phụ thân lấy từ trong tay áo ra một phong thư lụa.
Ta thấy tấm lụa thêu viền kim ngọc, sắc vàng tươi rực rỡ, nhưng không biết mình có nên quỳ xuống hay không. Đây là ý chỉ của thánh nhân, vốn phải đặt trên án thờ trong phủ, ngày ngày đốt hương phụng dưỡng, cớ sao lại bị phụ thân tùy tiện mang theo bên mình như vậy?
Phụ thân nói:
"Chỉ có hai cha con ta, không cần quỳ."
Tuyết đã ngừng rơi. Dưới ánh sáng phản chiếu từ nền tuyết, ta chật vật đọc từng chữ.
Hồng Trần Vô Định
Chỉ là, đọc xong rồi, lòng ta lại lạnh như băng.
Thánh chỉ viết: "Lệnh nữ nhi Mạnh gia, hòa thân với Nhu Nhiên."
Phụ thân thản nhiên, không hề vì thánh chỉ mà phẫn nộ, giọng nói nhàn nhạt:
"Nhu Nhiên dâng thư đến triều đình, buộc Đại Dận cúi đầu xưng thần, hàng năm tiến cống. Đồng thời, đích danh yêu cầu nữ nhi Mạnh gia hòa thân."
Ta cắn chặt răng, gần như bật máu.
Phụ thân là võ tướng, gây dựng sự nghiệp từ chiến trường, từng phá bảy trăm dặm của Nhu Nhiên, đoạt lại mười lăm thành cho Đại Dận. Nhưng khi khải hoàn hồi kinh, thứ ông nhận được lại là sự nghi kỵ của thánh nhân.
Mà nay, nữ nhi của ông lại bị đưa ra làm lễ vật.
Nhu Nhiên có toan tính gì, chẳng lẽ bá quan văn võ ai không hiểu? Nhưng họ vẫn cúi đầu.
Chỉ vì sợ công cao lấn chủ, họ thà đem nữ nhi của một vị đại tướng lập công hiển hách hiến cho kẻ thù để bị nhục mạ, đổi lấy chút bình an giả tạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hôm nay cắt năm thành, ngày mai dâng mười thành.
Đám văn võ bá quan này, ngay cả thánh nhân ngồi trên long ỷ, chẳng lẽ đều là lũ hèn nhát vô dụng cả sao?
Phụ thân lại nói:
"Con và nhà họ Hướng có hôn ước, vậy hôn sự hòa thân này tất nhiên sẽ rơi xuống người A Linh. Chỉ e rằng ý đồ của Hướng tam lang chính là muốn từ hôn với con. Như vậy, con là trưởng tỷ, sẽ phải gánh trách nhiệm hòa thân, còn A Linh có thể thoát khỏi tai họa này."
Ta cười lạnh:
"Ban ngày ta đánh hắn vẫn còn nhẹ."
Phụ thân bỗng nhiên hỏi ta:
"Nếu con phải hòa thân, sẽ thế nào?"
Ta im lặng, cẩn thận suy xét hàm ý trong lời phụ thân.
Ta là trưởng nữ của ông, trong nhà huynh đệ tỷ muội đông đảo, nhưng chỉ có ta và đại ca được chính tay phụ thân dạy dỗ.
Năm xưa, sau khi mẫu thân gặp nạn qua đời, ta dẫn theo đệ đệ bôn ba ngàn dặm tìm đến ông, từ đó phụ thân càng thêm xem trọng ta, ngay cả việc ăn ngủ sinh hoạt cũng cho ta ở ngay trong viện của ông.
Đích thân dạy ta cưỡi ngựa b.ắ.n cung, giám sát bài vở của ta, rõ ràng là cực kỳ yêu thương.
Nếu vậy, cớ gì ông lại hỏi ta câu này?
Lẽ nào phụ thân muốn nghe một đáp án khác?
Gió thổi ào ào, ta chậm rãi nói:
"Nếu nữ nhi phải hòa thân, nếu có thể may mắn sống sót, nhiều nhất năm năm sau, Nhu Nhiên sẽ có một vị Hoàng Thái hậu người Hán."
Phụ thân cười to, sảng khoái nói:
"Quả nhiên là con gái ta, vĩnh viễn không chịu bó buộc vào cái trước mắt. Nhưng A Ngọc, ta hỏi con, nếu ta không muốn đưa con đi hòa thân, thì phải giải quyết chuyện này ra sao?"
Ta suy nghĩ một lúc rồi đáp:
"Nữ nhi có ba kế sách!"
"Nói nghe thử."
"Hạ sách: Xin phụ thân lập tức định hôn cho nữ nhi, hoặc tìm người thay thế, hoặc để A Linh hòa thân."
"Trung sách: Xin phụ thân tiến kinh dâng tấu tranh luận, dựa vào số binh quyền ít ỏi còn sót lại và danh vọng để ép thánh nhân đổi ý."
"Thượng sách—"
Phụ thân ánh mắt sắc bén, chăm chú nhìn ta:
"Thượng sách là gì?"
Ta đã uống hai ly rượu trong bữa tiệc trước đó, có lẽ là say rồi.
Hoặc có thể, ta đã điên rồi.
Ta cúi rạp xuống, m.á.u huyết sôi trào, lắng nghe chính giọng nói của mình cất lên:
"Nếu là thượng sách, vậy xin phụ thân tạo phản!"