Một hoạn quan tiến đến, không nhận ra thân phận của ta, nhưng vẫn biết chắc ta không phải người tầm thường, bèn cúi đầu hỏi han:
“Quý nhân, sao lại đứng ở đây? Có cần nô tài đưa người đi rửa mặt không?”
Hắn khom lưng, không dám nhìn thẳng vào ta. Ta biết lúc này mình chắc chắn vô cùng nhếch nhác, nhưng cũng không có tâm trí chỉnh đốn, chỉ hỏi hắn:
“Bên trong đang làm gì? Ồn ào náo nhiệt ghê nhỉ?”
Hắn đáp: “Là các công tử tiểu thư thế gia đang đối thơ làm từ, Xương Hoa quận vương cũng ở đó.”
Xương Hoa quận vương, chính là phong hào của A Phàn, đệ đệ ruột của ta.
Tính tình hắn vốn cô độc, vậy mà cũng có bạn đồng trang lứa sao?
Hoạn quan kia còn định nói gì đó, nhưng ta đã cất bước tiến vào. Ta không quấy rầy họ, chỉ tìm một hành lang yên tĩnh, khoanh tay ngồi xuống.
Ta cũng không rõ bản thân đang muốn làm gì.
A Phàn tuy có địa vị cao nhất trong đám người đó, nhưng cũng không phải là trung tâm của cuộc vui.
Bọn thế gia công tử vẫn luôn lấy phong thái hào hoa phong nhã làm kiêu hãnh, dù có tập cưỡi ngựa, nhưng ngay cả mấy tiểu thư chơi mã cầu cũng không bằng, huống chi là săn bắn.
Có điều, thế gia dù sa sút thế nào, cũng có thể mượn chuyện xưa mà châm biếm nay, thơ văn làm ra vô cùng chuẩn mực. Ban đầu họ ca ngợi uy phong của các tướng sĩ khi đi săn, rồi lại chuyển sang ca tụng công lao hiển hách của ta. Một người trong số đó nhoẻn cười, hướng về A Phàn nói:
“Hôm nay công chúa không ở đây, vậy tặng bài thơ này cho Quận vương vậy.”
A Phàn ôn hòa cảm tạ.
Ta cảm thấy mệt mỏi, ngửa đầu nhắm mắt ngủ quên lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, trời đã tối đen, mưa lất phất bay. Nước mưa rơi trên mặt cũng xem như có chút tao nhã.
Ta định trở về cung, nhưng đi mãi không tìm được đường, lòng vòng một hồi, lại vô tình đi ra ngoài, đến bên bờ sông, trong đám lau sậy bỗng nghe thấy có tiếng trò chuyện.
Lại là đám công tử thế gia khi nãy.
Trước mặt A Phàn thì họ khiêm tốn lễ độ, nhưng khi không có ai lại tháo xuống lớp mặt nạ giả dối.
Chỗ này rất vắng vẻ, nếu có người đến gần tất sẽ phát ra tiếng động. Chỉ là ta chinh chiến bao năm, từng đích thân làm trinh sát ẩn thân trong rừng sâu để do thám quân địch, nghe lén quân tình, muốn ẩn giấu tung tích chẳng phải chuyện khó.
Từng câu từng chữ họ nói ra, lời lẽ đều vô cùng khinh miệt.
“Vị Xương Hoa quận vương này tính tình đúng là tốt, chỉ tiếc có một tỷ tỷ như vậy, thật là khổ cho hắn.”
“Đừng nhắc đến nàng ta nữa, mất mặt thay cho các tiểu thư khuê các.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Muội muội ngoan, đừng sợ, Mạnh gia bọn họ đoạt ngôi bất chính, chúng ta nhìn xuống cũng không hổ thẹn với trời đất, còn gì phải sợ?”
“Nữ nhân này có mỗi sức mạnh, đã hai mươi lăm hai mươi sáu mà chưa lấy chồng, làm công chúa thì có ích gì, ai mà dám cưới nàng ta?”
“Sống trong quân đội bao năm, sợ là sớm đã chẳng còn trong sạch.”
“Xì xì xì, mấy lời ô uế này mà cũng nói trước mặt tiểu thư nhà người ta? Đều là nữ tử danh môn, không sợ làm bẩn lỗ tai các nàng sao?”
“Ôi chao, là ta lỡ lời rồi, mong các tiểu thư đừng trách.”
Thì ra là bọn chúng.
Cha mẹ bọn chúng tất nhiên là bình thản, không vì nhục vinh mà d.a.o động, nhưng đám con cháu này, đúng vào lúc tuổi trẻ huyết khí sôi trào, đối diện với bản cung – một nữ nhân quyền thế bức người, lòng dạ độc ác, tự nhiên dám nói lời thẳng thắn.
Hồng Trần Vô Định
Nếu bọn chúng có thể đường đường chính chính bình luận về ta trước mặt bá quan văn võ, hoặc ít ra là ngay trước mặt đệ đệ của ta, cũng coi như có chút quang minh chính đại. Nhưng đã là đêm khuya vắng vẻ, không người chứng kiến, lại rúc vào đây lén lút bàn tán, thực khiến kẻ khác ghê tởm, lại còn mất đi phong độ.
Có lẽ do uống m.á.u nai, trong người đang nóng ran, ta liền vung thanh đoản đao đã cùn ném ra ngoài. Không biết đ.â.m trúng thân thể cao quý của vị công tử thế gia nào, chỉ nghe một tiếng kêu đau thảm thiết vang lên.
Những kẻ còn lại cảm thấy không ổn, hoảng hốt bỏ chạy, chỉ riêng kẻ bị trúng đao, có lẽ là không thể động đậy, vẫn còn lớn tiếng mắng chửi:
"Đồ chuột nhắt, có gan thì hiện thân đi! Bổn công tử là con cháu thế gia, ngươi là thứ gì mà dám tổn thương ta?"
Ta đưa tay chạm vào trán, cảm thấy nóng như lửa đốt, rồi bước ra khỏi bóng tối. Đêm khuya thanh vắng, ta nhìn hắn thật lâu mới thấy đoản đao cắm sâu vào bắp chân, suy nghĩ một hồi, liền xách hắn lên như nhấc một con gà con.
"Là bản cung, Tần Quốc Công chúa!"
Thân thể hắn lập tức run bần bật như cầy sấy, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Ta ra lệnh cho hắn dẫn đường đưa ta về cung. Hắn nào dám trái ý, chỉ biết cúi đầu vâng dạ, lặng lẽ dìu ta đi. Chỉ là vết thương trên chân hắn vẫn còn cắm dao, m.á.u không ngừng rỉ ra, đau đớn vô cùng, thế nhưng trước uy nghi của ta, hắn không dám rên rỉ một tiếng, ngay cả những tiếng hít thở vì đau cũng phải nén lại.
Những kẻ chạy chậm khác cũng bị ta bắt lại hai tên, thấy cảnh tượng trước mắt liền sợ đến mức không dám động đậy, run rẩy nối gót phía sau.
Ta cũng không phải kẻ thích hành hạ người khác, bèn bảo bọn chúng dìu nhau mà đi.
Vừa đến hoàng cung, liền thấy Cao Lượng Hành, vị hoạn quan được sủng ái bên cạnh phụ hoàng, đang đi tới đi lui ngoài điện, vẻ mặt lo lắng vô cùng.
Cao Lượng Hành làm việc cẩn trọng, do đó mới được chọn hầu cận phụ hoàng, nay vì cớ gì lại lộ vẻ sốt ruột thế này?
Vừa thấy ta, hắn vội vàng bước nhanh tới, cúi người hành lễ:
"Điện hạ, cuối cùng người cũng về rồi!"
Ta phất tay bảo hắn đứng lên, hắn thấy ba gã công tử thế gia thương tích thê thảm, lại nhìn ta cả người lấm lem, thần sắc kinh hãi, còn chưa kịp mở miệng, ta đã hỏi:
"Đại giám ở đây vì chuyện gì?"