Mạnh Ngọc

Chương 21



Cao Lượng Hành không dám nhiều lời, vội vàng sai người đưa ba kẻ kia đi băng bó vết thương, rồi hạ giọng hỏi ta:

 

"Điện hạ, có phải người đã xung đột với Đông cung?"

 

Ta gật đầu: "Phải!"

 

"Người đã mạo phạm Thái tử?"

 

"Đúng vậy."

 

Hồng Trần Vô Định

"Ôi chao, điện hạ! Thái tử điện hạ lúc về người bê bết bụi đất, dáng vẻ thê thảm, bị không ít quan viên trông thấy, chuyện này đã ầm ĩ lên rồi! Hiện giờ bệ hạ đang chờ người trong điện. Hoàng hậu nương nương thấy có điều bất ổn, sai nô tài ra ngoài tìm người, cũng là để người có chút chuẩn bị."

 

Ta cười nhạt: "Đa tạ đại giám!"

 

Nói đoạn, không buồn chỉnh trang y phục, ta lập tức tiến vào điện.

 

Trong điện có không ít người, Thái tử đã tắm gội sạch sẽ, thay lại ngọc quan, chỉ là lọn tóc bị ta c.h.é.m rơi vẫn chưa dài lại, vết thương trên mặt dù thế nào cũng không che giấu nổi.

 

Ta quỳ xuống bái lạy:

 

"Thần nữ bái kiến bệ hạ."

 

Phụ hoàng hỏi: "Vì sao con về trễ?"

 

"Thần nữ b.ắ.n trúng một con nai, quá đỗi mệt mỏi, lỡ chợp mắt một chút."

 

Ta còn đang cúi đầu, nên không nhìn thấy sắc mặt của phụ hoàng, mãi đến khi ông bảo ta ngẩng lên trả lời:

 

"Thương tích trên người huynh trưởng con, là do con gây ra?"

 

Ta đáp: "Đúng vậy!"

 

Một vị đại thần liền quát lên:

 

"Điện hạ hành động như vậy, chẳng phải là làm hại thái tử, lòng dạ khó lường hay sao?"

 

Phụ hoàng không để tâm đến ông ta, chỉ tiếp tục hỏi ta:

 

"Tại sao?"

 

Ta bình thản đáp lại:

 

"Thần nữ không rõ, chẳng hay thái tử đã bẩm báo rồi sao?"

 

Vị đại thần kia lại lớn tiếng quở trách:

 

"Thái tử điện hạ là người chịu khổ, sao có thể để công chúa uy hiếp?"

 

Ta cười, Thái tử khinh thường nữ nhi, nay lại bị người khác nói là bị nữ nhi bức ép uy hiếp, quả nhiên thế sự đổi thay. Không biết vị Thái tử “thanh cao” ấy trong lòng đang có cảm tưởng gì?

 

Ta nhìn thẳng vào Thái tử, hắn kiêng dè ta, ta lại cứ muốn cùng hắn đóng vai huynh muội tình thâm, bèn dịu giọng thân thiết nói:

 

"Ca ca, vì sao huynh không nói ra rốt cuộc giữa huynh và muội có mâu thuẫn gì, lại khiến cho huynh muội một nhà phải tranh đấu? Muội và ca ca là huynh muội cùng mẹ sinh ra, nương tựa lẫn nhau, hôm nay ca ca sao lại không giải thích, mà lại để muội phải mang oan danh này?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người nóng bừng. Lúc trở về ta đã biết bản thân đang sốt nặng, nhưng lúc này trong điện toàn là thánh nhân, đại thần, lại chẳng một ai nhận ra điều đó. Nếu là trước đây, ắt hẳn phải náo loạn một phen, nhưng nay ta cũng cảm thấy chán nản, lòng lạnh lẽo, không muốn nhiều lời, ngay cả lời của Thái tử, ta cũng nghe không rõ.

 

Phụ hoàng từ trên bậc thềm bước xuống, hỏi ta:

 

"Con có biết sai chưa?"

 

Tai ta ù đặc, chẳng nghe rõ họ đang nói gì, chỉ cố gắng chống đỡ, đáp lại:

 

"Thần nữ vô tội!"

 

Có lẽ ta đã làm mất mặt phụ hoàng, ông rất giận dữ, nhưng cũng không biết nói gì thêm, ta liền bị người ta lôi ra ngoài.

 

Ra đến cửa điện, nghe Cao Lượng Hành tuyên đọc thánh chỉ, cơn mưa lạnh buốt xối xuống người ta, lúc ấy ta mới biết phụ hoàng hạ lệnh xử phạt ta bằng hình phạt đình trượng.

 

Hai mươi trượng, cấm túc ba tháng, cắt giảm bổng lộc một năm. Nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực tế cũng chỉ là cảnh cáo ngoài mặt, kẻ hành hình tự có cách làm, trượng rơi xuống tuy nặng nề, nhưng đã giảm đi vài phần lực đạo, chỉ là thương tổn ngoài da, ta vẫn có thể chịu được mà tiếp tục quỳ phạt.

 

Chỉ là hôm nay tâm trạng ta thay đổi quá lớn, lại dầm mưa, chịu trượng hình, nếu cứ thế này mà phát sốt thành ngốc, Thái tử chắc hẳn cũng sẽ dưỡng ta suốt đời.

 

Ta vẫn không cam tâm!

 

Bỗng nhiên, Hoàng hậu Tiêu thị lao ra, từ trước đến nay vốn là bậc mẫu nghi bước đi khoan thai, lúc này trong mắt ta lại chỉ là một bóng dáng hư ảo.

 

Bà run rẩy đưa tay ôm chặt lấy ta vào lòng, ta mơ màng khép mắt lại, khẽ gọi một tiếng:

 

"A mẫu!"

 

22

 

Khi ta tỉnh lại, đã ở trong phủ công chúa.

 

Cao Lượng Hành vẫn túc trực bên ngoài, thấy ta mở mắt liền thở phào một hơi, miệng lẩm bẩm: "Bồ Tát phù hộ!"

 

Ta hỏi hắn đến đây làm gì, hắn liền dâng thánh chỉ của phụ hoàng lên, đặc biệt ban ân chuẩn miễn ta quỳ gối.

 

Ta mở thánh chỉ ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao hôm đó phụ hoàng lại tức giận.

 

Khi đó, ta sốt cao không thể tranh luận, đám con cháu thế gia chỉ giỏi dùng miệng lưỡi, cứ thế mà định tội ta mưu hại thái tử, hành hung lương dân. Nhưng cuối cùng, Thái tử vẫn mềm lòng, đứng ra nói đỡ cho ta, giúp ta miễn tội. Thế gia cũng hiểu được ta làm vậy là có ý gì, nên dù tội danh định xuống thì hình phạt lại chẳng có bao nhiêu.

 

Bạch tiên sinh bắt mạch cho ta, vuốt râu rồi nói: "Điện hạ, thân thể người không có gì nghiêm trọng, chỉ là vết thương cũ tích tụ, thêm vào đó tâm tình d.a.o động quá mức nên lần này mới suy yếu đến vậy. Người cần phải tĩnh dưỡng cho tốt!"

 

Ta kê tay ra sau đầu, nghĩ đến lần tỉnh lại ở Yến Sơn Quan, khi đó đã buột miệng nói: 'Thà c.h.ế.t đi còn sạch sẽ hơn.' Nay lời ấy lại thành sự thật, quả nhiên nhân sinh xoay vần, thật khiến người ta cảm thán.

 

Cao Lượng Hành vẫn còn ở đó chờ, ta tiếp chỉ, chân thành nói một câu:

 

"Nhờ ơn bệ hạ!"

 

Chuyện của huynh trưởng, phụ hoàng chưa chắc không biết, chỉ là ta chưa thấy hắn chịu tổn thất gì.

 

Nay nghĩ lại, sau khi ta hồi triều, vinh sủng tràn đầy, quyền thế trong tay, cũng coi như một dạng bù đắp.

 

Vậy nên ta nói với Cao Lượng Hành: "Chuyện thu săn vừa rồi, thần thật sự hoảng hốt. Đại giám hãy giúp ta thăm hỏi Đông cung một chút, nói với huynh trưởng rằng muội nhất định không phụ kỳ vọng của huynh."

 

Cao Lượng Hành chỉ cho rằng ta đang nói chuyện huynh muội bình thường, cười híp mắt rồi rời đi.

 

Thế là ta bắt đầu cuộc sống cấm túc.