Mạnh Ngọc

Chương 23



Ta không mở mắt, chỉ bình thản đáp:

 

Hồng Trần Vô Định

"Ngươi chưa bán mình vào phủ công chúa, không cần xưng nô. Ta thích dung mạo xinh đẹp của ngươi, cũng thích tài nghệ đàn hát của ngươi. Ngươi là người khốn khổ, ta không muốn ức h.i.ế.p ngươi. Nếu ngươi biết chữ, hãy học đọc sách, hoặc tự tìm một việc gì đó mà làm."

 

Cơ thể Thanh Khê cứng lại, sau đó lẩm bẩm:

 

"Điện hạ quả thật khác hẳn những quý nhân khác."

 

Lúc này, một thị nữ gõ cửa bước vào, thì thầm với A Man vài câu.

 

A Man quỳ xuống bên cạnh ta, nhẹ giọng bẩm báo:

 

"Nữ lang, nhị công tử đã rời đi."

 

Ta mệt mỏi vô cùng, A Man đuổi Thanh Khê ra ngoài, cẩn thận đắp thêm chăn cho ta. Lớp chăn thật dày, nhẹ nhàng mà ấm áp.

 

A Man hỏi ta:

 

"Nữ lang, nếu không muốn gặp nhị công tử, sao lại cho người gọi cậu ấy vào? Nhị công tử đã lâu không đến, nay đến lại bị nữ lang trách mắng, lâu dần, dù là ruột thịt cũng sẽ trở nên xa cách."

 

Những người khác không ai dám nói lời này, chỉ có A Man mới dám khuyên bảo ta vài câu.

 

Tinh thần ta thoáng tỉnh táo một chút, nhưng nhớ lại quá khứ, lại thấy chua chát mà cười lạnh:

 

"Hắn và ta là song sinh, chỉ sinh cách nhau một nén nhang, cùng trải qua hoạn nạn, nhưng hắn lại có thể nhốt mình trong hậu viện nhiều năm không ra, nhút nhát vô dụng đến mức ấy. Mẫu thân đã mất, lẽ nào tỷ tỷ lại không thể dạy dỗ hắn?"

 

A Man hiếm khi thấy ta giận dữ như vậy, nên không dám nói gì nữa, chỉ lặng lẽ chỉnh lại chăn cho ta thật kín, rồi chuẩn bị rời đi.

 

"A Man!" Ta gọi nàng lại, hỏi: "Đã có tin tức gì từ Mai Sư Huynh chưa?"

 

A Man đáp:

 

"Chưa có, nhưng nữ lang đã căn dặn, điền trang của phủ công chúa ai nấy đều đã được phát y phục mới, tiền bạc cũng đã gửi đến Phủ Dưỡng Nhi rồi. Nữ lang, người đừng lo lắng."

 

Ta liền nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.

 

23

 

Đóng cửa suy ngẫm chẳng qua cũng chỉ ba tháng, phụ hoàng nhân dịp năm mới đã miễn hết tội của ta, để ta kịp tham dự bữa tiệc đêm giao thừa.

 

Sự thiên vị của bệ hạ dành cho ta, trong triều ai ai cũng đều biết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tội danh lớn như vậy, cuối cùng lại chỉ đổi lấy một hình phạt nhẹ nhàng. Đại Lương mới lập quốc, ta lại có danh xưng “Kỳ Lân Nhi”, Công chúa Tần Quốc được sủng ái nhất, văn võ bá quan ai nấy cũng phải dè chừng.

 

Tại yến tiệc quần thần, văn võ hòa thuận, thậm chí ngay cả Khả Hãn của Nhu Nhiên cũng nâng chén chúc tụng phụ hoàng, ta uống thêm hai chén, năm nay tuyết rơi dày, tuyết là điềm lành báo trước mùa màng bội thu, hy vọng năm sau sẽ có một vụ mùa tốt đẹp!

 

Sau yến tiệc, tiếp theo là đại lễ tế thiên. Nhu Nhiên đã quy phục, tứ hải thần phục, lễ tế năm nay được cử hành vô cùng long trọng. So với tiền triều Đại Dận, Đại Lương lúc này càng có khí thế vững vàng hơn hẳn. Dù trong dân gian vẫn còn lời bàn tán, nhưng cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng đã rõ ràng hiển hiện.

 

Sau Tết Nguyên Đán, sư huynh Mai Chấp Phong đến tìm ta cáo biệt. Qua một cái Tết, hắn lại béo lên, không biết bây giờ ngựa còn có thể cõng nổi hắn không nữa.

 

Hắn cười như Phật Di Lặc, nói với ta:

 

"Nhu Nhiên đã bình định, bốn phương thần phục, tiểu sư muội à, vi huynh muốn ra Tây Vực thử vận may một phen, không chừng lần sau trở về, tài sản của ta sẽ nhiều hơn cả phủ công chúa của muội đấy!"

 

Ta nhìn sắc mặt hắn vẫn giữ nụ cười, nhưng cử động lại có phần chậm chạp, liền biết chắc Mai công đã xử phạt hắn theo gia pháp. Chỉ là hắn ngang bướng đến cùng, không chịu nhượng bộ. Ta cũng chẳng còn lời nào để khuyên, chỉ lặng lẽ đưa cho hắn số bạc ta đã chuẩn bị từ trước, nói:

 

"Trước đây huynh vì cứu ta mà tán gia bại sản, giờ cũng không thể để huynh đi tay không được. Cầm số bạc này đi mà dùng, nếu có chuyện gì, cứ tìm người của Yến Sơn Quan. Ở bên ngoài, tiền tài không quý bằng mạng sống, huynh nhớ giữ mình!"

 

Mai Chấp Phong không khách sáo, nhận lấy ngay, còn nói với ta:

 

"Sư huynh ta chỉ là kẻ phàm tục, sao sánh được với muội có chí lớn. Lần này ra đi, ngắn thì vài tháng, dài thì vài năm, muội phải sống thật tốt đó. Đừng để ta quay về mà chỉ còn thấy mộ muội mà cúng bái!"

 

Ta cười đùa đáp:

 

"Vậy nhớ đốt cho ta nhiều tiền giấy một chút."

 

Mai Chấp Phong chắp tay hành lễ, bước ra cửa dắt ngựa, không ngoảnh đầu lại mà lao thẳng vào đợt gió lạnh se sắt đầu xuân.

 

Khi thành Vĩnh An bắt đầu nóng lên, ta bị dâng sớ tấu trình vì phủ đệ của ta quá xa hoa vượt quá quy chế, còn sự tồn tại của Thanh Khê lại càng trở thành cái cớ để kẻ địch công kích ta.

 

Thanh Khê xuất thân ti tiện, ta lại giữ hắn trong phủ, dung túng cho hắn đàn ca mua vui, quả thực là hành vi thất đức. 

 

Còn Thẩm Anh Hòa – gã thị lang binh bộ, lại đứng ra tố cáo ta tư thông với Đại Uyển, đưa ra một quyển sổ sách, từng khoản thu chi từng chữ đều rõ ràng rành mạch.

 

Điều động vũ khí, cắt xén chiến mã, đổi hàng tốt lấy hàng kém, nếu không phải ta – thượng thư Bộ Binh – thì ai có thể làm được chuyện này?

 

Sự buộc tội của Thẩm Anh Hòa chính là cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng con lạc đà. Hắn là đường huynh của thái tử phi – chính là tẩu tẩu ruột của ta. Nếu không phải tình thế đã bại lộ đến mức không thể che giấu, làm sao hắn có thể đứng ra tố cáo một kẻ luôn trung thành với phe Thái tử như ta?

 

Từng chứng cứ liên tiếp nối nhau, chặt chẽ không kẽ hở, nếu không phải người bị cáo buộc là ta, e rằng ta cũng sẽ bỏ tù kẻ đó rồi.

 

Phụ hoàng ném tấu chương thẳng vào mặt ta, lạnh giọng hỏi:

 

"Ái nữ, con có gì muốn nói không?"

 

Ta ngẩng đầu, ánh mắt ông nhìn ta đầy soi xét và đề phòng. Có lẽ đến hôm nay mới có, hoặc cũng có thể là đã từ rất lâu rồi.