Mạnh Ngọc

Chương 24



Chỉ hận ta xưa nay vẫn là kẻ trong cuộc mà mê muội, nhìn không thấu đáo, nay sập bẫy, quả thực là trời cao có mắt, nhân quả báo ứng.

 

Ta cúi mình quỳ xuống, chậm rãi nói:

 

"Thần không có gì để nói!"

 

Chuyện hôm nay, không nằm ở chứng cứ, mà là lòng người.

 

Ta biết ta vô tội, Thẩm Anh Hòa biết ta vô tội, thái tử biết ta vô tội, có lẽ cả triều đình đều biết ta vô tội.

 

Nhưng phụ hoàng đã ngầm cho phép chuyện này xảy ra.

 

Ta là nữ nhi, thiên hạ làm gì có nữ nhân xưng đế?

 

Nhưng thiên hạ cũng đã từng có nữ tướng quân rồi đấy thôi?

 

Ta xuất thân danh môn, nắm giữ đại quyền, được dân chúng yêu mến, như lời thái tử đã nói: "Muội phải hiểu thế nào là công cao lấn chủ."

 

Phụ hoàng đứng nhìn ta, thân hình cao lớn uy nghiêm của ông cùng hình ảnh kim long trên trần điện hòa vào nhau, trở thành một con quái vật vặn vẹo.

 

Ta lẽ ra không nên coi ông ta là phụ thân từ lâu rồi.

 

24

 

Phụ hoàng cuối cùng vẫn không nỡ g.i.ế.c ta, chỉ đày ra Linh Châu.

 

Linh Châu nằm ở phương nam, xa xôi, đầy chướng khí, dân phong lại dũng mãnh. Đây là nơi thích hợp để trừng phạt kẻ bị lưu đày. Nếu không có gì bất ngờ, nơi đây sẽ là chốn dung thân của ta suốt quãng đời còn lại.

 

Trước khi lên đường, thái tử đến tiễn ta, ôn hòa nói:

 

"A Ngọc, nếu còn có tương lai, huynh nhất định sẽ bảo đảm cho muội một đời phú quý."

 

Ta cười nhạt:

 

"Các người mới thật sự là một nhà, chỉ chăm chăm bắt nạt ta."

 

Thái tử thở dài:

 

"A Ngọc, đừng trách huynh. Hoàng gia vô tình, muội hãy tự lo lấy thân."

 

Ta xoay người lên ngựa, chỉ đáp một câu:

 

"Hẹn ngày tái ngộ."

 

Người đi cùng ta chỉ có A Man và Thanh Khê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hai người này ta đều không muốn mang theo. Nhưng khi ta nói sẽ không dẫn nàng đi, A Man khóc suốt hai ngày hai đêm, cuối cùng ta đành thỏa hiệp. Còn Thanh Khê, ta không rõ vì sao hắn lại muốn đi theo, nhưng ta cũng không ngại mang thêm một người.

 

Dân Linh Châu tính tình ngang ngạnh, ta tuy bị giáng chức nhưng vẫn nắm binh quyền. Phụ hoàng lệnh ta dẫn theo ba trăm quân, ta tuyển chọn xong người ngựa, mang theo lương thảo, hành trang rồi một đường thẳng tiến về phương nam.

 

Dọc đường có thổ phỉ hoành hành, gặp kẻ đáng đánh thì đánh, kẻ đáng thu phục thì thu phục. Đều là những người cùng đường bí lối, nếu không phải vì sinh tồn, ai lại muốn làm kẻ tàn ác? Ta hứa cấp lương bổng cho họ, đến Linh Châu sẽ phân ruộng, giúp họ dựng nhà, cưới vợ sinh con. Thế là họ một lòng một dạ theo ta. Có kẻ không tin, ta liền cho bạc để họ tự tìm đường sống. Kết quả, khi nhìn thấy bạc trong tay, bọn họ lại càng cam tâm tình nguyện đi theo ta. Đến ngày đặt chân đến Linh Châu, đội ngũ dưới trướng ta đã lên đến một ngàn người.

 

Ta tiếp quản phủ nha, tra xét lại sổ sách thuế má nhiều năm trước, sau đó đích thân đi khảo sát ruộng đồng, mùa màng của dân chúng.

 

Linh Châu quả nhiên là nơi lưu đày. Phủ nha cũ kỹ, chướng khí nặng nề, độc trùng rắn rết khắp nơi. Núi sâu có hổ dữ, sông lớn có giao long, thổ phỉ, man di hoành hành, năm nào cũng có lũ lụt cuốn sạch cả làng mạc, khiến dân không còn đường sống.

 

Đứng trước vùng đất hoang tàn này, ta không kìm được mà nhớ về Việt Châu.

 

Việt Châu ngày trước cũng nghèo khổ thế này, phủ nha cũng mục nát, dân chúng cũng lang bạt khắp nơi.

 

Phụ thân ta đã làm thế nào để biến nó thành một chốn yên vui mà trăm họ đều hướng về?

 

Trong đoàn có một đệ tử của Bạch tiên sinh, là một cô nhi do ông nhận nuôi, đi theo mang họ Bạch. Trước lúc lên đường, ta đã kiểm kê nhân lực, Bạch tiên sinh muốn đi theo ta, nhưng tuổi ông đã cao, ta để ông ở lại điền trang của phủ công chúa. Ở nơi đó, núi sông hòa hợp, khí hậu tốt lành, ông có thể trồng hoa, dưỡng dược, nhận vài đồ đệ, sống những ngày bình yên, còn hơn theo ta chịu khổ.

 

Bạch tiên sinh không lay chuyển được ta, bèn để lại đệ tử nhỏ nhất theo ta. Đứa trẻ này đã biết khám bệnh, chưa lập gia thất, trung thành tận tâm. Ta giao cho hắn mở y quán, thu nhận học trò, cứu chữa dân nghèo, tiền bạc do phủ công chúa cung cấp. Đồng thời, ta huấn luyện binh sĩ chăm chỉ luyện tập, bởi chỉ khi trong tay có quân đội, ta mới có tiếng nói.

 

Đến khi quân sĩ dưới trướng ta học được ba phần bản lĩnh của Hắc Giáp Quân năm xưa, ta nhờ Mai công tìm kiếm hiền tài am hiểu thủy lợi, lại sai trưởng sử phủ công chúa đưa bạc đến, điều động nhân lực xây dựng hệ thống kênh rạch.

 

Ban đầu, bách tính không tin ta không bắt họ lao dịch. Nhưng khi thấy binh sĩ dưới quyền ta cầm cuốc xẻng thay vì đao kiếm, cùng nhau đào đất xây kênh, họ mới biết ta thực sự đang vì họ mà đào kênh trị thủy. Dần dần, dân chúng tự nguyện đến hỗ trợ, nam nhân đào đất, nữ nhân trẻ con mang cơm.

Hồng Trần Vô Định

 

Có một đứa bé trần trụi chạy khắp nơi, ngước lên hỏi ta:

 

"Quý nhân ơi, vì sao người lại giúp chúng con đào kênh?"

 

Ta xoa đầu nó, nhẹ giọng đáp:

 

"Có kênh dẫn nước, sẽ không còn lũ lụt nữa. Ruộng lúa sẽ không bị c.h.ế.t úng, mọi người sẽ có đủ cơm ăn."

 

Đứa bé vui vẻ chạy đi, lát sau lại quay lại, dúi vào tay ta một chùm quả dại tím đỏ:

 

"Người ăn đi!"

 

Ta bỏ vào miệng, nhai nuốt mà không chút do dự. Đứa trẻ nhìn ta, đôi mắt trong veo nở nụ cười rạng rỡ.

 

Năm sau, kênh đào phát huy tác dụng. Dù vẫn có nơi bị lụt, nhưng so với những năm trước, đúng là khác biệt một trời một vực.

 

Ở đây vẫn rất nóng, nhưng dân chúng đã có mùa màng bội thu. Đến mùa thu hoạch, họ dám để thêm một miếng thịt trong bát cơm, cũng dám gọi ta đến uống rượu cùng họ.

 

Họ vừa hát vừa nhảy, có người cười, có người lại khóc.

 

Đứa bé năm ngoái giờ đã lớn hơn một chút, vừa ăn vừa khóc nức nở.