Trong sự tuyệt vọng đến mức chính cô cũng không tin nổi, Trì Tâm đã "kéo theo" Cảnh Tu Bạch nhảy xuống bức tường thành. Tiếng gió vù vù bên tai, những người thò đầu trên tường cũng chỉ còn là những chấm đen nhỏ.
"Ting, chỉ số gây họa tăng lên 55, chúc mừng ký chủ! Hãy tiếp tục cố gắng!"
Một hành động nhảy tường cùng nam chính, vậy mà lại tăng năm mươi điểm chỉ số gây họa. Xem ra cái giá phải trả cho việc đắc tội với nam chính quả là không nhỏ.
Gió lạnh thổi đến nỗi mặt Trì Tâm tê cứng, thậm chí còn có tâm trạng thầm than thở.
Ở trong thế giới của bộ phim giả tưởng này, Trì Tâm đã nhìn thấy tương lai đầy gian truân của mình.
Nhưng hành động này của hệ thống lại gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho Trì Tâm.
Một khi chỉ số gây họa thấp hơn mức đạt yêu cầu, hệ thống có thể tùy ý điều khiển cơ thể cô. Nếu như mãi không đạt yêu cầu... Liệu rồi thể xác này sẽ thuộc về ai? Ý thức của cô sẽ đi về đâu? Bị nghiền nát thành tro bụi vì trở nên vướng víu, hay kinh khủng hơn, bị phong tỏa trong lồng giam của chính thân xác mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra cho đến hơi thở cuối cùng?
Trì Tâm bỗng rùng mình. Trong lúc rơi xuống nhanh như chớp, không biết kính mắt của Cảnh Tu Bạch đã bị gió thổi đi đâu. Đôi mắt sáng ngời sắc bén của anh cũng tràn ngập vẻ không thể tin nổi.
Trì Tâm cảm thấy dưới thân lạnh ngắt, một luồng hàn ý thấu xương truyền đến từ cơ thể đang chồng lên nhau, khiến cô rùng mình, đột nhiên nhận ra mình vẫn đang ôm Cảnh Tu Bạch!
Nhưng Cảnh Tu Bạch không nhân cơ hội này g.i.ế.c c.h.ế.t cô. Ngay sau khi vừa ngưng tụ ra một lớp đệm băng cứng chắc, cơ thể hai người đồng thời chấn động, rơi xuống đống thây ma đã mất ý thức chất đống thành từng lớp trước đó.
Bất chấp móng vuốt của Trì Tâm vẫn quấn chặt trên người mình, Cảnh Tu Bạch duỗi hai cánh tay ra, ôm Trì Tâm vào lòng, dường như muốn lấy mình làm bức tường, chịu đựng cú va chạm của cả hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ý định của anh là tốt, nhưng đối với Trì Tâm vừa đắc tội với anh, còn đạt được năm mươi điểm chỉ số gây họa khủng khiếp, thì sự va chạm được bảo vệ này khiến cô lạnh cả người.
Thậm chí không màng đến nguy hiểm đang trượt nhanh, Trì Tâm theo bản năng muốn đẩy nam chính ra.
Vì vậy, cô hoạt động đôi tay đang tự do, khẽ đẩy Cảnh Tu Bạch một cái...
Thế trượt của Cảnh Tu Bạch đột ngột khựng lại. Đôi mắt sắc lạnh không còn bị gọng kính che khuất, giờ đây tràn ngập sự kinh ngạc không che giấu. Để tránh cú va chạm đủ sức xé toạc cơ thể, anh đành buông Trì Tâm ra, nhanh chóng túm lấy một cánh tay thây ma gần đó, chặn đứng đà trượt.
Anh nhanh chóng quay đầu lại, tìm kiếm bóng dáng của Trì Tâm.
Cho dù có thây ma làm đệm, nhưng nếu rơi xuống từ độ cao này mà không có biện pháp bảo vệ thì ít nhất cũng bị vỡ nội tạng.
Trì Tâm lúc này: Aaaa nhiều thây ma quá!
Thoát khỏi vòng vây của Cảnh Tu Bạch, Trì Tâm chợt nhận ra mình đã đứng trên một đống hỗn độn quá lâu. "Đừng hòng! Đừng hòng cắn ta!" Cô gầm gừ trong tâm trí, một bản năng nguyên thủy trỗi dậy.
Một thoáng sau, Trì Tâm mới phát hiện ra đám thây ma xung quanh mình tuy vẫn mở trừng mắt, nhưng đã hoàn toàn mất đi khả năng hành động, như thể bị đóng băng trong không gian. Ý chí sinh tồn mãnh liệt bùng nổ, vòng eo mảnh khảnh của cô đột ngột vặn mình.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Cảnh Tu Bạch, toàn thân cô bật vọt lên theo một tư thế phi nhân loại, thân hình nhẹ nhàng như một cánh bướm đêm lướt qua đống đổ nát, chạm lướt và rời đi giữa biển xác sống đông đúc. Tay cô vô thức nắm chặt một khẩu s.ú.n.g trường tấn công nóng hổi khi chạm vào nó.
Cô lộn mấy vòng liên tiếp rồi đáp xuống đất, quỳ một gối giữ thăng bằng, khẩu s.ú.n.g vừa nhặt được vắt chéo bên hông, mái tóc đen dài xõa tung che kín gương mặt.
Mèo Dịch Truyện