Bụi đất mịt mù bay lên.
Sau đó, cô đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn những người trên tường thành. Phía sau cô là dòng triều cường xác sống đang cuồn cuộn đổ về, chỉ một mình cô đứng chặn giữa lối đi.
Những người trên pháo đài: (Câm lặng)
Cảnh Tu Bạch: (Vô cảm)
Trì Tâm nhìn khẩu s.ú.n.g trường tấn công bất ngờ nằm trong tay mình: (Đơ người)
Hành động vừa rồi đã thực sự gây chấn động cho toàn bộ những người sống sót tại Căn cứ L.
Trước đó, Tào Nham từng gào thét đòi xử tử Trì Tâm, giờ ông ta ngơ ngác vỗ vai Úc Tương: "Con bé đó không phải bạn học của cậu sao?"
Úc Tương ngây người gật đầu: "Đúng vậy."
Tào Nham: "Các cậu không phải học ở một trường đại học danh tiếng bình thường sao? Hay đó là một căn cứ huấn luyện bí mật của lực lượng đặc biệt nào đó?"
Úc Tương im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn ông ta: "Hay là ông thử đẩy tôi xuống, xem tôi có thể lộn nhào được như vậy không?"
Khi chứng kiến hành động của Trì Tâm, ấn tượng sâu sắc trong lòng những người sống sót về cô bắt đầu lung lay. Đồng thời, suy nghĩ của họ cũng chuyển biến.
"Này... nếu Trì Tâm có thân thủ phi phàm như vậy, cô ta đâu cần phải dựa vào đàn ông để được cứu giúp chứ?"
"Phải đó, cô ta lợi hại đến thế, e rằng chỉ Cảnh Tu Bạch mới có thể sánh ngang. Nói cô ta dựa dẫm đàn ông... Tôi không tin lắm."
"Thực ra trước đây cũng không ai thực sự thấy cô ta đòi hỏi gì ở đàn ông phải không? Toàn là lời đồn đại."
"Nói như vậy, đợt triều cường xác sống này, liệu có ẩn tình gì khác không? Cô ta mạnh mẽ như thế, không thể nào vô tình chọc giận một đám thây ma lớn đến mức này được." Nhắc đến điều này, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kính trọng kẻ mạnh là bản năng của con người. Một khi những quan niệm vững chắc trước đó bị lung lay, nhóm người vốn có chung chí hướng muốn trút giận cũng sẽ bị chia rẽ.
"Các người đang nói gì vậy?" Có người gắt lên: "Cô ta có lợi hại đến đâu thì sao? Chính cô ta đã dẫn đám xác sống này về! Chúng ta nhất định phải bắt cô ta đền mạng, không thể nào dung thứ cho kẻ tội đồ này!"
Tuy nhiên, lần này, những người đồng tình với hắn ta không còn nhiều nữa, chỉ còn lác đác vài ba người.
Khuôn mặt tức giận của người này méo mó, nhưng hắn ta vẫn như những người khác, không kìm được mà nhìn về phía Trì Tâm đang đứng dưới đất.
Dù thế nào đi nữa, bây giờ họ đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trông chờ xem cô gái tưởng chừng yếu đuối này có thể mang lại tia hy vọng sống sót cho họ hay không.
Trì Tâm không hay biết cuộc tranh cãi đang nổ ra giữa họ. Cô ngẩng đầu nhìn Cảnh Tu Bạch đang lơ lửng trên không trung, cố gắng hết sức để nói chuyện với anh.
Đột nhiên, một tiếng "Đùng đùng đùng" vang lên, khẩu s.ú.n.g trường tấn công trong tay cô nổ súng.
Mọi người bị tiếng s.ú.n.g này làm cho giật mình, tưởng cô có điều gì muốn nói, vô thức dừng tranh cãi, tất cả đều nhìn về phía cô. Trì Tâm đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý, sự xấu hổ trong lòng cô như muốn bùng nổ, nhưng sau màn trình diễn sinh tử kinh hoàng vừa rồi, cô đã hoàn toàn bị dọa cho cứng đờ, biểu cảm trên khuôn mặt lạnh như băng.
Cô muốn nói: "Đến lúc này rồi mà còn đứng đó làm gì! Mau xuống đây cùng nhau tìm cách tiêu diệt những thây ma cấp cao đi, lũ xác sống sắp đến nơi rồi!"
Sau đó cô mở miệng: "Cảnh Tu Bạch, anh định đứng đó làm bia thịt cho đám xác sống sao?"
Những người trên tường thành nghe thấy giọng nói của cô: (Há hốc mồm)
Khoảng cách hơi xa, Trì Tâm không nhìn rõ biểu cảm của Cảnh Tu Bạch, chỉ thấy sau khi cô hét lên câu đó, dưới chân anh ngưng tụ thành một tấm ván trượt băng. Anh bước lên, và chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt cô.
Cảnh tượng này khiến những người trên tường thành đều rơi vào trạng thái kinh ngạc tột độ.
Mèo Dịch Truyện
"Anh thấy chứ?"