Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 105



 

Hệ thống có lẽ đã nhận ra Trì Tâm đang dần thoát khỏi sự kiểm soát, hoặc cũng có thể chỉ là tức giận vì quyền uy của nó bị thách thức. Trì Tâm không quan tâm.

 

Cô nhìn vào lòng bàn tay mình, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt.

 

"Trì Tâm?" Bên tai cô vang lên giọng của Úc Tương: "Đến rồi, chúng ta đi đưa thuốc cho Tu Bạch thôi." Trì Tâm giật mình hoàn hồn, đáp lại một tiếng "Ừ" ngắn gọn.

 

Cho đến khi bước vào phòng của Cảnh Tu Bạch, Trì Tâm mới hiểu "Tu Bạch đang chế thuốc" mà Úc Tương nói trước đó là có ý gì. Căn phòng khách nơi Cảnh Tu Bạch ở giờ đã hoàn toàn biến thành một phòng thí nghiệm hóa học thực thụ.

Mèo Dịch Truyện

 

Các loại dụng cụ hóa học chuyên dụng và bình chứa đủ hình dạng, kích cỡ được sắp xếp gọn gàng trên mọi bề mặt có thể đặt được – từ bàn, tủ, cho đến cả những kệ kim loại. Bên cạnh đó là vô số loại dược phẩm đang chờ được phân loại.

 

Khi Cảnh Tu Bạch ra mở cửa cho họ, đôi mắt anh lộ vẻ mệt mỏi nhưng thoáng qua là nét ngạc nhiên khi thấy hai người.

 

"Mau xem chúng tôi mang đến cho cậu thứ gì tốt lành đây!" Úc Tương đẩy anh vào trong.

 

Trì Tâm đi theo vào, cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó, cô nhấc cổ tay lên, một đống lớn các loại thuốc được đóng gói khác nhau lập tức xuất hiện trên mặt đất. Cảnh Tu Bạch lập tức ngồi xổm xuống, lướt tìm vài cái liền lấy ra được cái lọ mà Trì Tâm đã cố ý cất đi trước đó. Anh ngẩng đầu nhìn hai người với ánh mắt phức tạp: "Đây là... ?"

 

Úc Tương đắc ý nhe răng cười: "Đây chính là thứ mà tôi và Trì Tâm đã phải rất gian nan vất vả mới tìm được đấy."

 

Trì Tâm trợn mắt: "Đừng để ý đến anh ta, xem có chữa được bệnh của Khương Từ Quân không."

 

Cảnh Tu Bạch chân thành nói: "Cảm ơn cô."

 

Trì Tâm lắc đầu.

 

"Quả thực là gian nan vất vả đó, chúng tôi suýt nữa thì bỏ mạng rồi!" Úc Tương khoa trương làm động tác ôm ngực.

 

Ánh mắt Cảnh Tu Bạch nghiêm lại: "Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Trong lúc Úc Tương và Cảnh Tu Bạch đang giải thích, Trì Tâm quay người ra khỏi cửa.

 

Cô đi đến trước cửa phòng của Khương Từ Quân, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cánh cửa bật mở.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trì Tâm bước vào, nhìn Khương Từ Quân đang nằm trên giường. Sắc mặt cô ấy tái nhợt, vẫn chưa tỉnh lại. Cô đưa tay sờ trán Khương Từ Quân.

 

Lạnh ngắt.

 

Mặc dù biết Khương Từ Quân là nữ chính nên sẽ không chết, nhưng nhìn người từng cùng mình sát cánh chiến đấu giờ đây nằm im lìm bất động, Trì Tâm vẫn cảm thấy có chút khó chịu trong lòng.

 

"Đừng sợ, cô sẽ không sao đâu." Trì Tâm vuốt ve mái tóc của Khương Từ Quân, giọng nói nhẹ nhàng mà kiên định: "Cô ấy chắc chắn sẽ ổn thôi."

 

Cô không để ý thấy, ngón út của Khương Từ Quân dưới lớp chăn khẽ động đậy một cách khó nhận ra.

 

Động tác này quá nhỏ, ngay cả ngũ giác đã được cường hóa của Trì Tâm cũng không cảm nhận được.

 

Cô không nán lại lâu. Thấy Khương Từ Quân không có dấu hiệu tỉnh lại, cô thở dài một tiếng rồi rời đi.

 

Quay trở lại căn phòng ban nãy, cô phát hiện chỉ còn lại một mình Cảnh Tu Bạch. Cô nghi hoặc nhìn xung quanh: "Úc Tương đâu rồi?"

 

"Tôi khuyên anh ta đi kể lại chuyện các người gặp phải cho Tào Nham nghe." Cảnh Tu Bạch đang mở một hộp thuốc, đổ bột viên nang bên trong vào một chiếc hộp khác: "Căn cứ L rất yếu, nếu có người mang ý đồ xấu, rất dễ để bọn chúng đạt được mục đích."

 

Trì Tâm gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, lặng lẽ quan sát động tác của Cảnh Tu Bạch.

 

Bố của Cảnh Tu Bạch là viện trưởng Viện nghiên cứu thành phố A, ngành y mà anh học không giống với hệ thống giáo dục chính quy thông thường.

 

Nhìn anh trộn lẫn một vài loại thuốc mà cô hoàn toàn không hiểu vào nhau, sau đó cho vào một hộp đựng khác để tiến hành tách chiết sơ bộ, từng cử động đều mang theo khí chất tĩnh lặng, khiến trái tim có chút hỗn loạn của Trì Tâm dần bình tĩnh lại.

 

"Mặc dù tôi không g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng, nhưng tôi đã bẻ gãy tay chân của chúng, có thể chúng sẽ không sống nổi." Trì Tâm đột nhiên lên tiếng.

 

Động tác của Cảnh Tu Bạch khựng lại.

 

"Đây là lần đầu tiên tôi chủ động làm hại người khác." Giọng nói của Trì Tâm có chút căng thẳng: "Bọn chúng đáng chết."

 

Cô không thể tiết lộ cốt truyện, chỉ có thể lặp lại một lần nữa sự căm ghét của mình: "Bọn chúng đáng chết."