Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 106



 

Cảnh Tu Bạch thở dài.

 

Anh buông đồ trên tay xuống, ngồi xuống bên cạnh Trì Tâm, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của cô, khẳng định nói: "Cô không làm sai." Hốc mắt Trì Tâm co lại.

 

Cảnh Tu Bạch nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Đối phương là năm người đàn ông mang ác ý, các người không còn lựa chọn nào khác." Trì Tâm lặng lẽ gật đầu.

 

Cô không còn băn khoăn về vấn đề này nữa, mà nhìn về phía bàn làm việc đầy dụng cụ của Cảnh Tu Bạch: "Khương Từ Quân sẽ ổn chứ?"

 

"Sẽ ổn." Cảnh Tu Bạch trả lời với thái độ khẳng định tương tự.

 

Trì Tâm nhìn anh, trên mặt nở một nụ cười trêu chọc: "Anh đối xử với cô ấy tốt thật đấy."

 

Cảnh Tu Bạch nghiêm túc nhìn vào mắt cô: "Từ Quân là một người bạn rất quan trọng, cô ấy không chỉ cứu Úc Tương mà còn giúp đỡ tôi rất nhiều."

 

Nam chính lạnh lùng đối xử đặc biệt với nữ chính thiên thần thì có gì lạ đâu. Trì Tâm phẩy tay, ra hiệu đã hiểu.

 

Mèo Dịch Truyện

Mặc dù bộ phim này cuối cùng không nói rõ hai người có đến với nhau hay không, nhưng Trì Tâm đã tự ý gán ghép cho họ một kết cục viên mãn.

 

Cảnh Tu Bạch nhìn thái độ này của cô, chỉ cảm thấy một ngụm khí nghẹn ở cổ họng, anh há miệng nhưng lại bất lực khép lại.

 

Trì Tâm vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt có chút... tủi thân của anh?

 

Cô kinh ngạc nhìn kỹ lại, nhưng bị ánh sáng phản chiếu từ tròng kính che mất.

 

Ảo giác ư... Trì Tâm nghi hoặc nghĩ, rồi thấy Cảnh Tu Bạch giơ lòng bàn tay về phía mình.

 

"Đây là đạn sinh học vừa mới chế tạo. Lúc đối mặt với vua thây ma cô không dùng, tôi đoán có lẽ là dùng hết rồi, nên lại làm thêm cho cô vài viên." Cảnh Tu Bạch nói: "Nguyên liệu quá ít, việc chế tạo cũng bị hạn chế bởi thiết bị, hiện tại chỉ có mấy viên này thôi."

 

Anh dừng lại, trong mắt lóe lên một tia sáng yếu ớt, giọng nói trở nên dịu nhẹ hơn hẳn: "Tôi không chỉ đối xử tốt với 'bạn bè' thôi đâu."

 

Trì Tâm nhìn những viên đạn trong tay Cảnh Tu Bạch, chỉ muốn tự vả vào đầu một cái thật mạnh.

 

Không phải là đã dùng hết, mà là căn bản... cô đã quên mất phải dùng!

 

Uổng công Cảnh Tu Bạch cố ý dùng loại đạn dành cho Đại Bàng Sa Mạc cải tiến cho cô, vậy mà cô lại quên sạch sẽ mọi chuyện.

 

Còn về câu nói sau mà anh cố ý nhấn mạnh, cô tự nhiên bỏ qua.

 

Cô và nhóm nhân vật chính đương nhiên không thể coi là bạn bè, nên cô hiểu rằng Cảnh Tu Bạch không xếp cô vào phạm vi đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"Cảm ơn." Trì Tâm nhận lấy những viên đạn: "Tôi sẽ nhớ dùng.”

 

Cảnh Tu Bạch khẽ nheo mắt lại, nhận thấy phản ứng của Trì Tâm, biết cô không hiểu ý mình.

 

Anh âm thầm thở dài, quyết định bỏ qua chủ đề này.

 

Trì Tâm tự nhủ mình không phải kiểu người có thể ngồi ăn tối cùng nam chính. Thế nên, cô lặng lẽ để lại một ít thức ăn cho anh, mong anh có thể chuyên tâm chế thuốc, rồi cô đứng dậy rời đi.

 

Khi sắp trở về phòng của mình, cô gặp một người không ngờ tới.

 

Hàn Y Y đang nói chuyện với một người khác, thấy cô, trong mắt lóe lên một tia bất thường, sau đó cô ta xua người đó đi và tiến về phía Trì Tâm.

 

Trì Tâm lại cảm thấy sự bất khả kháng của cốt truyện.

 

Hàn Y Y tiến lại gần, mang theo nụ cười giả tạo nhưng không giấu được sự căm hận sâu thẳm trong đáy mắt: “Trì Tâm, tình cờ vậy sao?”

 

"Về phương diện xui xẻo, tôi luôn rất có năng khiếu." Trì Tâm nói với giọng điệu thờ ơ.

 

Nụ cười giả tạo của Hàn Y Y cứng đờ. Thấy xung quanh không có ai, cô ta tiến lại gần Trì Tâm, nhỏ giọng nói: "Cô cứ tiếp tục ngông nghênh đi. Cứ chờ đấy, sẽ có người báo thù cho tôi. Ngay cả khi bây giờ cô đi tố cáo, cũng sẽ không có ai tin cô đâu. Tất cả những kẻ từng bắt nạt tôi, đều sẽ phải trả giá."

 

Giọng cô ta chứa đựng sự căm hận thỏa mãn một cách bệnh hoạn. Nhưng khi cô ta ngẩng đầu nhìn Trì Tâm, biểu cảm hơi ngây người không kìm được.

 

Trì Tâm lạnh lùng nhìn cô ta, không hề sợ hãi trước lời đe dọa.

 

Cô lại dùng ánh mắt thanh thoát và sắc bén khiến Hàn Y Y căm hận khi đối diện, đầy thờ ơ và ẩn chứa chút thương hại.

 

Thương hại? Cô ta làm sao dám?

 

"Đều là quân cờ, sao không học cách tôn trọng bản thân mình một chút?" Trì Tâm để lại một câu nói khó hiểu. Cô không muốn dây dưa thêm với người phụ nữ có tâm lý đã vặn vẹo này, mặc kệ ánh mắt tức giận độc ác của cô ta, lắc đầu rồi quay lưng rời đi.

 

Nhịp độ của cốt truyện đã tăng tốc, thời gian thực hiện kế hoạch của cô không còn nhiều nữa.

 

Hai việc quan trọng nhất trước mắt.

 

Một là tuân theo cốt truyện, rời khỏi căn cứ.

 

Hai là thoát khỏi hệ thống.