Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 109



 

Trì Tâm khẽ cười một tiếng trước câu hỏi này.

 

Nụ cười ấy trong mắt Tiêu Lê lại càng trở nên bí ẩn và khó lường hơn, sự kính trọng trong ánh mắt anh ta gần như phát sáng.

 

"Anh trốn ở đó làm gì?" Trì Tâm hỏi.

 

"Tôi muốn tìm cô, tình cờ đi ngang qua đây." Tiêu Lê gãi đầu, nghiêm túc nhấn mạnh: "Tôi không cố ý nghe lén." "Ở một nơi công cộng như thế này, làm gì có chuyện nghe lén gì chứ." Trì Tâm phì cười nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì?”

 

Tiêu Lê há miệng, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

 

Anh ta nhìn Trì Tâm, trong mắt vẫn còn ánh lên chút khí khái non nớt của tuổi trẻ, như một thiếu niên mang kiếm chuẩn bị dấn thân vào chốn giang hồ, chưa từng trải sự đời.

 

"Tôi nghe Dung Phượng nói, Cảnh Tu Bạch và đội của anh ấy sắp rời khỏi căn cứ L rồi, cô không định đi cùng họ sao?”

 

Trì Tâm chỉ nhìn anh ta, hỏi lại: "Anh hỏi cái này để làm gì?"

 

Trên khuôn mặt Tiêu Lê thoáng hiện vẻ ngập ngừng, giọng nói của anh ta mang theo sự thăm dò cẩn trọng: "Nếu cô quyết định tự mình rời khỏi đây... cô có thể cân nhắc dẫn tôi đi cùng không?"

 

Trì Tâm chưa vội đáp lời, cô đảo mắt nhìn quanh, ánh nhìn thoáng chút nghi hoặc: "Làm sao anh chắc chắn tôi sẽ rời đi? Nơi này có nguồn cung ứng dồi dào, chẳng lẽ tôi không thể ở lại đây sao?"

 

“Cô không thể lưu lại nơi đây quá lâu, tựa như giao long không thể ẩn mình mãi ở chốn nước nông vậy."

 

Tiêu Lê vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào Trì Tâm, ánh lên sự kiên định rõ ràng.

 

Trì Tâm không ngờ mình lại có hình tượng cao quý đến thế trong tâm trí anh ta. Cô thoáng đỏ mặt, vội dời ánh nhìn: "Mỗi người có một lối đi riêng, và lối đi của anh không nằm ở đây."

 

Tiêu Lê dường như đã sớm dự đoán được lời từ chối của cô, nghe vậy cũng không quá thất vọng. Anh ta nhìn khuôn mặt trẻ trung hơn mình của Trì Tâm, ánh mắt trở nên dịu dàng.

 

“Vậy thì tôi xin phép tạm biệt cô." Tiêu Lê nói, giọng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Cô thực sự không định dẫn tôi theo sao?"

 

Trì Tâm bất ngờ ngoảnh đầu lại: "Anh định hướng về đâu?"

 

“Trở về căn cứ A." Tiêu Lê khẽ cười: "Bên đó vẫn còn vô vàn thông tin chưa được khám phá, và tôi còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành. Giờ là lúc tôi phải quay về."

 

“À," Trì Tâm chợt lộ vẻ ngẩn ngơ, cô suýt quên mất Tiêu Lê là chiến binh trẻ tuổi mà cô đã cứu từ bên ngoài, không phải thành viên của căn cứ L.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vậy thì, tạm biệt." Tiêu Lê nhìn Trì Tâm thật sâu, ánh mắt chất chứa nhiều điều: "Hy vọng lần sau tái ngộ, tôi sẽ có đủ dũng khí để nói với cô điều tôi muốn nói."

 

Anh ta định nói điều gì?

 

Trì Tâm kìm nén sự tò mò bất chợt trỗi dậy, chỉ đáp lại anh ta bằng một lời tạm biệt đơn giản.

 

Trong một ngày chia tay hai người đồng hành, Trì Tâm quả thực có chút cảm giác tiếc nuối.

 

Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần thép của mình.

 

Những thử thách trong thế giới này mới chỉ là khởi đầu; nếu cứ mãi vương vấn chuyện vặt, làm sao cô có thể đối mặt với một ngày tận thế tàn khốc đang chờ đợi phía trước?

 

Khẽ xoa lên lồng n.g.ự.c vẫn còn đau nhói, gương mặt Trì Tâm lại trở nên lạnh lùng băng giá.

 

Một nghi vấn lớn, gần như đã thành hình, cứ lởn vởn trong tâm trí cô. Trì Tâm muốn chất vấn hệ thống để tìm câu trả lời, nhưng lại cố gắng nuốt ngược lời định nói.

Mèo Dịch Truyện

 

Chỉ cần phỏng đoán của cô là chính xác, sớm muộn gì hệ thống cũng sẽ phải phơi bày ý đồ thực sự của nó.

 

Chỉ là Trì Tâm không thể ngờ rằng, cơ hội để kiểm chứng lại đến sớm đến thế.

 

Vài ngày sau, khi đang dùng bữa tại nhà ăn căn cứ, Trì Tâm tình cờ nghe Úc Tương buột miệng nói rằng, loại thuốc của Cảnh Tu Bạch đã được điều chế hoàn tất, chỉ còn chờ giai đoạn thử nghiệm trên mẫu vật sinh học là chuột, sau đó có thể áp dụng cho Khương Từ Quân.

 

Trì Tâm khẽ ngừng động tác múc canh, bất giác thốt lên: "Nhanh đến vậy sao?"

 

“Tốc độ này đã khiến Tu Bạch vô cùng không hài lòng rồi." Úc Tương tiếp lời: "Anh ấy đã thực hiện kiểm tra và đối chiếu nhiều lần, gần như chắc chắn không còn khả năng phát sinh vấn đề mới trong giai đoạn thử nghiệm."

 

Ánh mắt Trì Tâm trở nên sâu lắng, ẩn chứa một dòng suy nghĩ phức tạp.

 

Việc thuốc của Cảnh Tu Bạch đã điều chế xong đồng nghĩa với việc, 'cốt truyện phá hủy thuốc cứu mạng của nữ chính' sắp sửa khởi màn.

 

Sự kiện này sẽ trở thành ngòi nổ châm dứt mọi ràng buộc giữa cô và nhóm nhân vật chính.

 

Úc Tương rõ ràng rất phấn khởi; mặc dù luôn cố tỏ ra vô tư, nhưng tình trạng hôn mê của Khương Từ Quân vẫn luôn đè nặng trong tâm trí anh ta. Giờ đây, khi biết bạn mình đã có hy vọng được cứu, anh ta đã ăn thêm hai suất cơm.