"Chiếc thùng kia là khoản thanh toán trước cho họ sao?” Trì Tâm suy nghĩ.
"Đúng vậy." Tào Nham gật đầu: "Nếu không phải để mua máy dò này, đội cũng không cần vội vàng ra ngoài thu thập vật tư." Ông ta thấy Trì Tâm cau mày, liền nói thêm: "Để đổi được máy dò này, mọi người đều rất sẵn lòng, dù sao đây cũng là thứ có thể bảo vệ mạng sống." Tào Nham vừa nói vừa lấy máy dò vừa được kích hoạt ra, áp sát lên trán Trì Tâm.
Máy dò hiển thị đèn xanh an toàn, Tào Nham nở nụ cười vui vẻ.
Trì Tâm nhìn người đàn ông này, là thủ lĩnh của một căn cứ nhưng vẫn giữ được sự lương thiện và ngây thơ hiếm có, cô vốn định đứng ngoài cốt truyện nhưng không hiểu sao lại mở miệng: "Tào Nham, Úc Tương có nhắc đến việc chúng ta đã tiếp xúc với người từ căn cứ khác chưa?”
Nghe đến chuyện này, nụ cười của Tào Nham tắt ngấm, ông ta trở nên nghiêm túc: "Cậu ta đã kể hết cho tôi rồi, nói rằng họ có thể không có ý tốt."
"Căn cứ L rõ ràng không phải là một mục tiêu nổi bật, ông có từng nghĩ tại sao họ lại tìm đến đây không?" Trì Tâm nói: "Rất có thể là vì..."
Hai chữ Hàn Y Y vẫn chưa kịp thốt ra.
Trì Tâm đột nhiên cảm thấy một cơn đau dữ dội xé toạc lồng ngực, như thể linh hồn bị xé nát, đến mức cơ thể cường hóa của cô cũng không chống đỡ nổi.
Đôi môi đang mở của cô cứng lại, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.
"Trì Tâm?” Tào Nham đang chăm chú lắng nghe cô nói thì ngẩng đầu lên, giật mình vì sắc mặt của cô: "Sao thế?"
Trì Tâm đưa tay ra, từ chối cử chỉ muốn đỡ cô của Tào Nham, cúi đầu hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên ánh nhìn thấu suốt đầy sắc bén.
Là hệ thống, nó không cho phép cô tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến cốt truyện.
Có lẽ cô đã thực sự đắc tội với nó, đến mức nó không mảy may cảnh báo mà trực tiếp giáng đòn trừng phạt.
"Không sao." Trì Tâm ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười dịu dàng: "Dạo này cơ thể hơi suy nhược thôi."
"..." Tào Nham ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên bầu trời, cũng không tiện phản bác, chỉ cười miễn cưỡng: "Vậy, nếu cần thuốc gì thì cứ đến phòng thuốc lấy, giữ gìn sức khỏe nhé."
Trì Tâm cười gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tào Nham nhìn nụ cười như băng tan của cô, cảm thấy gai người, bất giác rụt cổ lại: "Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước."
Ông ta vội vã rời đi.
Trì Tâm nhìn theo bóng lưng ông ta, bất chấp cơn đau thấu xương vẫn đang giày vò lồng ngực, cô lớn tiếng gọi tên ông ta.
“Tào Nham.”
Tào Nham nghi hoặc quay đầu nhìn cô.
Mèo Dịch Truyện
Trì Tâm đưa tay ấn ngực: "Nếu tôi nói với ông rằng sẽ có nguy hiểm, ông có rời khỏi căn cứ L không?”
Nếu không thể cứu tất cả mọi người, ít nhất là với người mà cô quen biết này, cô muốn cố gắng một chút.
Nhưng Tào Nham ngẩn người, không những không d.a.o động mà còn cười ngại ngùng.
“Trì Tâm, trước đây tôi đã nói với cô rồi, tôi không có bản lĩnh gì, chỉ dựa vào tinh thần liều mạng vì mọi người mới được chọn làm thủ lĩnh căn cứ." Tào Nham cười rạng rỡ trên gương mặt hiền lành thường ngày của ông ta: "Nếu căn cứ này thực sự phải chịu một kiếp nạn, tôi sẽ chọn cùng chung vận mệnh với nó."
Trì Tâm nhìn ông ta, một sự chấn động mạnh mẽ lan tỏa trong tâm khảm, kỳ lạ thay lại làm dịu đi cơn đau dữ dội từ hệ thống.
“Thì ra là vậy.” Cô khẽ thì thầm.
Tào Nham vẫy tay: "Cảm ơn lời nhắc nhở."
Lần này Trì Tâm không nói thêm gì nữa, cô nhìn Tào Nham đã đi xa, quay đầu nhìn về phía tán cây rậm rạp bên cạnh: "Anh còn muốn ở đó xem đến bao giờ?" Bầu không khí im lặng trong chốc lát, ngay khi Trì Tâm nhướng mày, định đá thứ gì đó vào tán cây thì sau đó vang lên tiếng sột soạt, và Tiêu Lê, người đã biệt tăm mấy ngày nay, lộ diện.
"Sao cô biết tôi ở đây?"
Khi Tiêu Lê bước ra khỏi tán cây, anh ta vẫn còn rất khó tin, anh ta quay đầu nhìn khoảng cách giữa tán cây và Trì Tâm, cộng thêm thể chất vượt trội cùng kỹ năng ẩn nấp tinh xảo của anh ta, anh ta không tài nào hình dung Trì Tâm đã phát hiện ra mình bằng cách nào.