Trì Tâm nắm bắt sơ hở: "Nói như vậy, cốt truyện thực sự có thể thay đổi? Cái gọi là giới hạn của cậu, chỉ là yêu cầu cậu đưa ra với tôi để đạt được mục đích của cậu, chứ thực ra không ảnh hưởng đến thế giới này?" Hệ thống giữ im lặng.
Trì Tâm cười lạnh: "Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết, cái điểm gây họa này rốt cuộc là thứ gì, trên Trái Đất có nhiều người như vậy, tại sao cậu lại chọn trúng tôi?" Hệ thống phát ra một tiếng rắc rắc như dòng điện bị ngắt.
"Bởi vì trong số tất cả những người xem phim, chỉ có sóng não của cô mới trùng khớp với tần số thế giới này." Hệ thống nói.
"Còn câu hỏi trước thì sao, tại sao cậu không trả lời?" Khóe miệng Trì Tâm dần mất đi độ cong, cả người tỏa ra hơi lạnh: "Lúc đó tôi chỉ bị dọa ngất đi vì miệng của thây ma, tôi thực sự đã c.h.ế.t sao?"
Hệ thống lại im lặng.
Trái tim Trì Tâm đập thình thịch, vài lần ép hỏi đã gần chạm đến sự thật mà cô vẫn luôn muốn biết.
"Rốt cuộc là tôi thực sự đã chết, nhờ cậu mà có cơ hội tái sinh." Trì Tâm mắt đỏ hoe, gần như nghiến từng chữ một: "Hay là cậu cố tình tách ý thức của tôi ra khỏi cơ thể cũ để chọn ra người phù hợp nhất với thế giới này?" Hệ thống lại phát ra tiếng rắc rắc đó, giọng nói của nó trong sự nhiễu loạn này không còn rõ ràng: "Ký chủ, cô thoát khỏi cơ thể yếu đuối trước đây, có được ngoại hình không hề kém cạnh, cũng như kỹ năng tấn công được bù đắp. Cái giá phải trả chỉ là đi theo cốt truyện phim và kiếm điểm gây họa, giao dịch này cô không hề thiệt thòi."
Bụi trần đã lắng xuống.
Câu hỏi mà Trì Tâm muốn biết nhất, giờ đã có câu trả lời.
Cô run rẩy nhắm mắt lại, bàn tay đang cầm lọ thuốc vô thức siết chặt.
"Cậu g.i.ế.c tôi, chỉ vì cái điểm gây họa c.h.ế.t tiệt này." Hốc mắt hơi ươn ướt nhưng giọng điệu của Trì Tâm lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Trong mắt cậu, chỉ cần cậu ở trên cao ban phát một chút lợi ích thì loài người thấp hèn nên biết ơn trước ân huệ của cậu, tranh nhau hoàn thành nhiệm vụ cậu giao, đúng không?”
Mèo Dịch Truyện
Hệ thống do dự một chút, giọng điệu mang theo chút nghi hoặc giống con người: "Xét về mặt trao đổi ngang giá, những gì cô có được còn nhiều hơn những gì cô mất, cô chỉ mất một cơ thể, tôi cũng đã bù đắp cho cô rồi, tại sao cô lại tức giận?"
Một cơn thịnh nộ nghẹn trong cổ họng Trì Tâm, cô muốn nói điều gì đó, muốn mắng chửi điều gì đó.
Nhưng tất cả đều tan thành vô ngôn trong nỗi bi ai và tức giận dâng trào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong nỗi bi phẫn tột cùng, cô thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần bên ngoài cánh cửa.
“Tôi không tức giận."
Cô lẩm bẩm.
“Tức giận với một thứ thậm chí còn không phải là sinh vật có ý thức như cậu, chỉ là đối đầu với cỗ máy vô tri mà thôi."
Cùng lúc đó, ngoài cửa truyền đến tiếng ồn ào.
“Thật không ngờ lại bị cậu đoán trúng, lát nữa chúng ta nhất định phải tìm được Trì Tâm, ăn mừng cho sự bình phục của Từ Quân." Giọng nói lớn của Úc Tương truyền vào rõ ràng: "Không biết Trì nữ thần của chúng ta đã đi đâu, không ở trong phòng cũng chẳng thấy ai gặp cô ấy, lát nữa tìm được cô ấy nhất định phải... Ơ, cửa của Tu Bạch sao thế?"
Bàn tay hơi run của Trì Tâm đột nhiên bị một lực mạnh khống chế, ấn mạnh xuống.
Cô không kịp trở tay, không kiểm soát được lực, lọ thuốc trong tay "Bốp!" một tiếng vỡ tan thành những mảnh nhỏ.
Két.
Cánh cửa bị Trì Tâm làm hỏng bị người ta đẩy mạnh ra. Bóng Trì Tâm ẩn hiện trong ánh chiều tà rực rỡ, bàn tay nắm siết chặt, xung quanh có những đốm sáng nhỏ tản ra, chất lỏng trong suốt nhỏ xuống.
Cảnh tượng này tựa như một bức tranh sơn dầu với những nét vẽ đậm, tràn ngập một hơi thở tuyệt vọng khó tả.
Tiếng ồn ào bên ngoài đột nhiên im bặt.
Trì Tâm bình tĩnh quay đầu lại, ánh mắt chạm vào những người cùng lúc xuất hiện ở cửa.
"Xin lỗi." Trì Tâm ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình: "Tôi không cố ý."