Trì Tâm trợn tròn mắt nhìn một nhóm người đi vào, giống hệt như diễn biến trong cốt truyện.
Lúc này trong tay cô, lọ thuốc ban đầu còn nguyên vẹn đã biến thành một đống mảnh vỡ, nhân chứng vật chứng đều có đủ.
Cô không cố ý muốn cãi chày cãi cối giống như nguyên chủ.
Mèo Dịch Truyện
Đây chỉ là lời xin lỗi chân thành nhất dành cho Cảnh Tu Bạch đã vất vả hết lòng và cho cả Khương Từ Quân đang chờ thuốc.
"Trì Tâm?" Cảnh Tu Bạch nhẹ giọng gọi tên cô, thận trọng bước vào căn phòng. Anh không hề truy vấn lý do cô bóp nát thuốc của Khương Từ Quân như Trì Tâm dự đoán. Ngược lại, giọng anh dịu dàng đến mức như đang dỗ dành, e sợ làm cô giật mình.
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi, ánh mắt quét nhanh khắp gian phòng. "Có ai khác đã vào đây sao?"
Lý trí mách bảo Trì Tâm rằng phản ứng này hoàn toàn sai lệch so với dự kiến. Cô chớp mắt, cẩn thận quan sát những người vừa bước vào.
Bên cạnh Cảnh Tu Bạch và Úc Tương là Khương Từ Quân, đang đứng vững vàng. Dù sắc mặt cô ấy còn hơi tái, tinh thần lại có vẻ không tồi. Phía sau cô là vài thành viên căn cứ, những người có mối quan hệ thân thiết với nhóm nhân vật chính. Tất cả đều không giấu nổi sự kinh ngạc khi ánh mắt họ chạm vào Trì Tâm.
"Khương Từ Quân?" Trì Tâm lại cúi nhìn lòng bàn tay mình, như thể một tảng đá đè nặng vừa được cất đi. Giọng cô không kìm được pha lẫn chút vui mừng: "Cô đã bình phục rồi sao?"
"Trì Tâm, tôi không sao." Khương Từ Quân đáp nhẹ nhàng. "Tu Bạch đã cho tôi uống thuốc rồi, tôi đã hoàn toàn khỏe lại."
Trì Tâm chưa kịp phản ứng, ánh mắt cô vẫn dán vào lòng bàn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đó chỉ là một lô thuốc lỗi." Úc Tương giải thích. "Nhưng cái lọ ấy là loại thủy tinh chuyên dụng để chứa dược phẩm, vậy mà cô có thể bóp nát bằng tay không."
Không ai trách cứ cô. Dù hơi bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô, không ai có ác ý phỏng đoán về mục đích của Trì Tâm. Úc Tương tiếp lời: "Thật trùng hợp khi cô có mặt ở đây. Để mừng Từ Quân 'xuất viện', chúng tôi quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ. Đúng là 'đến sớm không bằng đến đúng lúc', bữa tiệc này nhất định phải có cô tham dự."
Trì Tâm từ từ nắm chặt bàn tay.
Không đúng.
Theo cốt truyện, dưới sự thúc đẩy của hệ thống, cô đúng là đã bóp nát thuốc của Khương Từ Quân. Nhưng ngoài chi tiết đó, mọi thứ đã chệch khỏi quỹ đạo. Trì Tâm ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lướt qua từng người vừa tiến vào.
Ngoài ba thành viên cốt lõi của nhóm, còn có ba người đàn ông và hai người phụ nữ khác. Họ đều là những người có mối quan hệ khá tốt với nhóm nhân vật chính trong căn cứ. Hai cô gái và hai chàng trai trong số đó giữ vẻ mặt bình thường, lén lút đánh giá Trì Tâm. Khi chạm mắt với cô, họ đều cúi đầu xuống, trên mặt thoáng vẻ ửng hồng kỳ lạ. Trì Tâm không mấy bận tâm đến họ. Ánh mắt cô dừng lại ở chàng trai cuối cùng.
Gã trai đó vóc dáng nhỏ bé, tướng mạo không có gì nổi bật, khiến Trì Tâm không hề có ấn tượng gì về gã trong bộ phim. Tuy nhiên, trong khi Trì Tâm đánh giá những người khác, gã lại tỏ ra vô cùng bất an. Gã đứng cứng đờ, ánh mắt đảo loạn xung quanh. Với thị lực tăng cường của Trì Tâm, cô dễ dàng nhận ra những giọt mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán gã. Khi Trì Tâm chuyển ánh mắt sang gã, gã gần như không kìm được mà lùi lại một bước, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng tột độ. Ánh mắt cô trong veo và lạnh lẽo, một luồng băng giá thấu xương cùng sự thấu suốt chiếu thẳng tới, như thể có thể xuyên thấu linh hồn gã.
Lúc này, những người còn lại cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. "Trương Chí?" Nụ cười trên khóe miệng Úc Tương tắt hẳn. Anh ta nhìn Trương Chí, rồi lại nhìn Trì Tâm: "Cậu sao vậy?"
"Không, không có gì!" Trương Chí vội vàng dời mắt, vô thức giơ tay lau mồ hôi trên trán, chân lặng lẽ dịch ra phía cửa. "Tôi đột nhiên nhớ ra còn chút việc. Mọi người cứ tiếp tục đi, chúng ta hôm khác tụ tập sau." Gã nói xong, không đợi mọi người trả lời, lập tức quay người định bỏ chạy.
Trì Tâm, như một mũi tên rời cung, phi thân định vồ lấy Trương Chí.
Nhưng một luồng khí lạnh cực độ lập tức tỏa ra. Một bức tường băng mờ đục ngưng tụ trên khung cửa với tốc độ kinh hoàng, chặn kín hoàn toàn lối ra.