Trương Chí bị bức tường băng chặn đứng, gã lảo đảo lùi lại mấy bước, chân mềm nhũn, sắc mặt tái mét mà ngã gục xuống đất. Gã trông yếu ớt hơn cả Khương Từ Quân lúc còn bệnh. Ánh mắt sắc lạnh của Trì Tâm dần dịu lại, cô dõi theo mọi người đang vây quanh gã.
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Khương Từ Quân không vội tiến về phía Trương Chí, mà lại bước đến trước mặt Trì Tâm, lo lắng nhìn khuôn mặt lạnh lùng chưa từng thấy của cô. "Gã ta đã làm gì mà khiến cô tức giận đến vậy?"
Trì Tâm thu hồi ánh mắt sắc bén khỏi Trương Chí, quay sang nhìn Khương Từ Quân. Trong mắt cô hiện lên vẻ phức tạp. "Tôi vừa đập vỡ thuốc của cô." Cô nói, giọng có chút khó hiểu. "Dù lọ thuốc đó là hàng lỗi, nhưng trước đó không ai biết. Một loại thuốc có thể cứu mạng cô lại bị tôi phá hủy, tại sao cô không tức giận?"
"Thì ra cô lo tôi sẽ tức giận sao?" Khương Từ Quân bật cười nhẹ. Ánh mắt cô ấy dịu dàng, không hề tỏ vẻ tức giận trước lời Trì Tâm. Ngược lại, cô lắc đầu cười, gương mặt tràn đầy sự tin tưởng tuyệt đối: "Cô sẽ không làm vậy đâu."
"Tôi sẽ không làm gì cơ?" Trì Tâm truy vấn.
"Cô sẽ không làm hại tôi." Khương Từ Quân thử nắm lấy tay Trì Tâm. "Nếu cô thật sự có ý muốn hãm hại tôi, cô đã có hàng nghìn cơ hội tốt hơn để lựa chọn. Cô không cần phải phí công vô ích như vậy." Khương Từ Quân trấn an. "Đừng lo lắng, tôi không hề nghi ngờ cô."
Khương Từ Quân thấy biểu cảm kỳ lạ trên gương mặt Trì Tâm, nghĩ rằng cô vẫn còn bận tâm đến chuyện đã đập vỡ thuốc, nên cô lại trấn an thêm lần nữa. Dù là từ ánh mắt hay biểu cảm, Trì Tâm đều không thể nhận ra bất kỳ dấu hiệu dối trá hay sự giả dối nào. Cô ấy đang nói thật. Trì Tâm cuối cùng cũng xác nhận được điều này, nhưng vẫn có chút khó tin. Cơ thể cô cứng lại, tai lắng nghe cuộc gạn hỏi bên kia, nơi sự thật dần hé lộ.
"Tôi không cố ý!" Trương Chí ôm đầu, co ro trên mặt đất, đôi mắt mở to tràn đầy sợ hãi tột độ. "Tôi thật sự không cố ý! Cô ta nói chỉ cần bỏ thứ đó vào thuốc của Khương Từ Quân là được, cô ta nói sẽ không c.h.ế.t người, cô ta đã hứa mà!" Sự thật được gạn hỏi ra, điều mà không ai ngờ tới, khiến vài người nhất thời nhìn nhau. Cảnh Tu Bạch khom người xuống, ánh mắt xuyên thấu nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử hỗn loạn của Trương Chí: "Ai đã sai khiến cậu làm vậy?"
"Anh ta đang nói gì vậy?" Khương Từ Quân cũng chú ý đến tình hình bên kia. Ánh mắt né tránh của Trương Chí chạm vào cô, lập tức lăn lộn bò đến bên chân Khương Từ Quân, túm chặt lấy ống quần của cô: "Từ Quân! Từ Quân... Tôi thực sự không muốn hại cô, cô ta nói loại thuốc này sẽ không c.h.ế.t người, chỉ khiến cô hôn mê thêm hôm nay, không sao đâu..."
Lúc này, Khương Từ Quân mới bàng hoàng nhận ra sự thật.
Cả người cô run rẩy, sau đó kinh ngạc nhìn Trì Tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Tâm cũng không biết mọi chuyện sao lại biến thành thế này, cô lạnh mặt, không muốn đối mặt với diễn biến vượt ngoài dự liệu.
Tuy nhiên, thái độ điềm tĩnh lạ thường này trong mắt người khác lại trở thành sự lạnh lùng khó dò.
"Trì Tâm, cô biết có người muốn hại Từ Quân?" Úc Tương cũng kinh ngạc: "Cô biết thế nào... Không đúng, tại sao lại có người muốn hại Từ Quân?"
Cảnh Tu Bạch đứng dậy, nhìn chằm chằm Trương Chí đang run rẩy trên mặt đất một lúc: "E là có kẻ không kịp chờ rồi."
"Không kịp chờ gì?" Úc Tương nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, vò đầu bứt tai gần như phát điên: "Có chuyện gì mà chỉ có hai người cậu và Trì Tâm biết không? Tại sao chỉ có hai người biết!"
Dù trong lòng Trì Tâm có chút uất ức nhưng thấy vẻ mặt sắp sụp đổ của Úc Tương, cô cũng không khỏi cong môi.
Cô nhìn thẳng vào mắt Cảnh Tu Bạch, cảm thấy trong đó ngoài sự tin tưởng, thấu hiểu, xen lẫn một nét vui mừng khó che đậy.
"Từ Quân là dị năng giả hệ trị liệu, có kẻ không muốn cô ấy khỏe lại, chứng tỏ là muốn gây hại." Một tia sáng lạnh lẽo lướt qua tròng kính quang học của Cảnh Tu Bạch, chỉ còn lại sự sắc bén. Anh nhìn Trương Chí: "Còn kẻ đó là ai, chỉ có anh ta biết."
"Trì Tâm..."
Trong mắt Khương Từ Quân tràn đầy lòng biết ơn sâu sắc, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Trì Tâm: "Cô lại cứu tôi một mạng."
Mèo Dịch Truyện