Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 117



 

Cảnh Tu Bạch đưa tay ra khựng lại một chút, trân trọng nắm lấy tay cô.

 

"Hẹn gặp lại." Cuối cùng Trì Tâm chỉ tay về phía Trương Chí vẫn còn đang run rẩy co rúm, rồi vẫy tay với Khương Từ Quân và Úc Tương.

 

Trong ánh mắt ngấn lệ của Úc Tương, cô quay người kiên quyết bước ra khỏi căn phòng.

 

Lần này, cô lại gặp được một vài người quen.

 

Trần Hành, Dư Bằng Trình và Dung Phượng.

 

Họ cũng được mời đến, nhưng vì đến muộn vài phút nên bị nhốt bên ngoài, song đã chứng kiến toàn bộ sự việc xảy ra bên trong.

 

Thấy Trì Tâm bước ra, trong ánh mắt của Trần Hành và Dư Bằng Trình tràn đầy sự kính sợ.

 

Trì Tâm gật đầu với họ, ngẩng mặt nhìn Dung Phượng: "À phải rồi, tôi quên mất chưa báo với anh, con d.a.o găm quân đội mà anh đưa tôi đã bị người ta cướp mất."

 

Trong mắt Dung Phượng hiện lên nụ cười như ánh sao: "Không sao."

 

"Tôi sẽ cố gắng giúp anh lấy lại," Trì Tâm nghĩ đến tên vua thây ma kỳ quái kia, rồi bổ sung thêm một câu: "Nhưng không đảm bảo chắc chắn sẽ thành công."

 

Dung Phượng nhìn cô chăm chú: "Cô có thể dẫn tôi cùng đi tìm."

 

Trì Tâm cụp mi mắt, mím môi cười.

Mèo Dịch Truyện

 

Nụ cười ấy dịu dàng và kín đáo đến lạ thường, giống như một tiểu thư được giáo dục tốt trước thời tận thế.

 

Thế nhưng, khi xuất hiện trên khuôn mặt vốn mang dáng vẻ chiến thần của Trì Tâm, lại tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ đến khó tin.

 

"Hẹn gặp lại," cô nói.

 

Trì Tâm sải bước, quay lưng lại với mọi người vẫy tay, đi về phía xa ngược sáng.

 

Cô một mình đi về phía số phận chưa biết.

 

Không ai ngăn cản cô, cũng không ai dám ngăn cản cô.

 

Trì Tâm không mang theo bất cứ hành lý nào, chỉ xác nhận danh tính bằng khuôn mặt là đã ra khỏi căn cứ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quay đầu nhìn lại nơi cô ở lại lâu nhất kể từ khi đến thế giới này, Trì Tâm chụm hai ngón tay lướt qua thái dương, chào tạm biệt bức tường thành từng chứng kiến cảnh cô bị ép nhảy xuống.

 

Mặc dù con đường phía trước còn rất dài, chưa biết trước được điều gì nhưng cô lại thấy nhẹ nhõm lạ thường.

 

Mọi thứ đều rất hoàn hảo, chỉ tiếc là khẩu Desert Eagle đã theo cô lâu như vậy lại không thể sử dụng thêm nữa.

 

Trì Tâm tiếc nuối nghĩ thầm.

 

Mặt dây chuyền không gian đã được trả lại cho Khương Từ Quân, mất đi một vũ khí lợi hại như vậy, cô vẫn cần nhanh chóng tìm được... Ừm?

 

Trì Tâm ngơ ngác nhìn khẩu s.ú.n.g đột ngột xuất hiện trong tay. Cảm giác quen thuộc và thân s.ú.n.g trơn mượt xác nhận với cô rằng đây chính là khẩu Desert Eagle của cô.

 

Không thể nào?

 

Trì Tâm nhận ra điều gì đó, giống như trước đây, cô chìm sâu ý thức vào trong.

 

Và rồi, hiện ra trong ý thức của Trì Tâm là một không gian chứa đầy những khẩu s.ú.n.g chồng chất, quần áo, thức ăn cùng đủ loại mỹ phẩm mà nguyên thân này từng cất giữ. Hóa ra, đây chính là cái không gian mà cô đã nghĩ đã trả lại cho Khương Từ Quân, nhưng nay lại hiển hiện rõ ràng trước mắt. Dưới bầu trời xám xịt u ám, những bông tuyết lớn như lông ngỗng rơi xào xạc.

 

Màu trắng dày đặc và màu đen sâu thẳm tạo nên bức tranh tương phản sống động nhưng lạnh lẽo, bao trùm cả đất trời trong sự tĩnh mịch c.h.ế.t chóc.

 

Không một chút sức sống nào.

 

Trên một con đường cao tốc dài hun hút, một nhân ảnh quấn kín từ đầu đến chân đang chậm rãi di chuyển, thân hình khẽ đu đưa. Chỉ lộ ra đôi mắt toát lên vẻ linh hoạt, dáng vẻ nhàn nhã hoàn toàn lạc lõng giữa bối cảnh hoang tàn này.

 

Sau lưng nhân ảnh đó, để lại những dấu chân sâu in hằn trên nền tuyết, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị tuyết mới rơi phủ lấp. Nếu lúc này có ai đó đi ngược lại hướng của nhân ảnh kia, có lẽ sẽ khó lòng nhận ra đó là một con người bình thường.

 

Thứ này chính là Trì Tâm vừa rời khỏi căn cứ L không lâu.

 

"Cái quái quỷ gì vậy?" Trì Tâm lội bộ trong lớp tuyết dày, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Rốt cuộc đây là nơi nào chứ?”

 

Giọng nói của cô chìm nghỉm trong lớp khăn dày quanh cổ, mơ hồ đến nỗi chính cô cũng khó lòng nghe rõ.

 

Đúng như cô biết, sau khi trải qua cái nóng hơn bốn mươi độ, thế giới tận thế đã nhanh chóng đón chào đợt giá rét khắc nghiệt.

 

Để đối phó với đợt giá rét này, Trì Tâm đã chuẩn bị rất đầy đủ.

 

Trước khi rời khỏi phạm vi thành phố L, cô đã đến một trung tâm thương mại xa hơn, lục tung tất cả các vật dụng như áo khoác ấm, lều trại bên trong. Vì quyết định sẽ một mình đơn độc hành trình, cô cũng mang thêm những vật phẩm sinh tồn dã ngoại như đèn pin chiếu xa và bộ đánh lửa.