Còn tại sao lại chắc chắn là lang thang như vậy...
Trì Tâm đi được vài bước, dừng lại nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy vẻ hoang mang.
Cô hoàn toàn lạc lối.
Cấu trúc không gian của thế giới điện ảnh này khác biệt hoàn toàn với nơi cô từng sinh sống. Kể từ khi rời khỏi căn cứ L, cô không biết mình đang đi về đâu.
Chỉ phát hiện ra mình càng tiến sâu, cô càng nhận thấy những dấu hiệu thây ma thưa thớt dần.
Trì Tâm ngước mắt nhìn về phía trước, xa xa có một dãy núi cao sừng sững, ẩn mình trong làn sương tuyết xám, tựa như một con quái vật khổng lồ đang lặng lẽ ngủ vùi.
Cô đã đến vùng núi rồi sao?
Trì Tâm nhíu mày, quyết định tìm một công trình hoặc nơi trú ẩn kín gió để nghỉ chân qua đêm.
Tuyết gió quá lớn, tối nay không thể đi tiếp được nữa.
Nghĩ vậy, Trì Tâm lại bước về phía trước—
Đột nhiên, những sợi lông tơ trên gáy cô đột ngột dựng đứng.
Đôi mắt sắc lạnh ẩn dưới lớp mũ trùm đầu dày cộp.
Kể từ khi hệ thống biến mất, cô không còn bị ràng buộc và lo lắng, sự nhạy cảm với thế giới bên ngoài lại càng tăng lên một bậc. Giống như... đây là bản năng nguyên thủy của cô được đánh thức.
Tiếng gió tuyết gào thét nuốt chửng cả hơi thở mỏng manh của cô, Trì Tâm không dừng bước nhưng lại lặng lẽ giảm tốc.
Cô thận trọng quan sát xung quanh.
Hai bên đường đầy những chiếc xe phế liệu bỏ hoang bị tuyết phủ kín, ánh mắt Trì Tâm xuyên qua những bông tuyết bay lơ lửng, nhìn thấy một sợi dây thép tàng hình mảnh như tơ nhện trên lớp tuyết phủ.
Ồ, một ý tưởng thú vị.
Trì Tâm nhướng mày, lặng lẽ nhét hai tay vào túi, như một lữ khách ngây thơ không chút phòng bị, cô bước chân lên sợi dây.
Ngay khoảnh khắc đó, hàng loạt xe phế liệu hai bên đường đồng loạt nổ tung.
Mảnh vụn kim loại và lưỡi lửa gào thét ập tới, nhấn chìm thân hình nhỏ bé của Trì Tâm trong chớp mắt.
Giống như cô không giẫm phải dây thép mà là công tắc kích nổ một bãi mìn.
Cùng lúc đó, ven đường tưởng chừng tĩnh lặng xuất hiện vài giọng nói.
"Thế nào, c.h.ế.t chưa?"
"Chết tiệt, xui xẻo thật, tưởng sẽ đợi được cả một đội, không ngờ chỉ có một người. Nhìn cái dáng gầy gò nhỏ bé kia, không biết đã mấy bữa chưa ăn no rồi."
"Tôi đã nói rồi mà, đừng lãng phí thuốc nổ, chỉ có một người thôi, giờ thì ngay cả một bộ quần áo lành lặn cũng không còn..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Thế thì anh bảo tôi phải làm sao? Anh dám đi gỡ không?”
"Khoan đã, mấy anh không thấy có gì không ổn sao?"
"Có gì không ổn chứ, với sức công phá của vụ nổ này, kẻ đó chắc chắn đã c.h.ế.t không còn nghi ngờ gì."
"Nhưng mà... hình như không nghe thấy tiếng hét nào cả... "
Vài gã đàn ông đang trò chuyện bỗng chốc im bặt.
"Đừng tự dọa mình nữa, lửa lớn thế này, cháy cũng phải cháy c.h.ế.t rồi."
"Đúng vậy, chúng ta đi xem thử đi."
"Đi đi đi, đi xem thử."
Dưới rào chắn ven đường, vài cái đầu người lén lút nhô lên.
Ánh lửa sau vụ nổ bập bùng trong gió tuyết, nhuộm đỏ cả một khoảng trời như ánh lửa trại khổng lồ.
Những gã đàn ông vừa phàn nàn vừa đi lên.
Lúc này, một tên dừng bước.
"Đi đi." Có kẻ thúc giục hắn.
Tên đó trợn tròn mắt, hắn đưa một ngón tay run rẩy chỉ về phía ngọn lửa: "Kia... kia là..." Những tên khác đều nghi hoặc nhìn theo hướng hắn chỉ.
Nhìn một cái, họ lập tức không dám tiến lên nữa.
Mèo Dịch Truyện
Chỉ thấy trong ngọn lửa đỏ rực, trước tiên là phun ra một luồng hơi trắng. Ngọn lửa dưới tác dụng của tuyết bay và hơi phun, thực sự dần dần nhỏ lại.
Theo ngọn lửa biến mất, bên trong lộ ra một bóng người.
Chính là người vừa rồi quấn chặt từ đầu đến chân, ngay cả nam nữ béo gầy cũng không nhìn ra được.
Mà trong tay người đó đang cầm trên tay một... bình chữa cháy bột khô, với vẻ mặt nghiêm túc phun thẳng vào những đốm lửa còn sót lại. "Phụt xì. Phụt xì."
Theo tiếng báo hiệu bình chữa cháy đã cạn, những đốm lửa nhỏ cuối cùng cũng không thể chống cự thêm mà tắt ngấm hẳn.
Tất cả mọi người:…
Kẻ quái dị này từ đâu chui ra vậy?
Kẻ nào lại lang thang trên con đường hoang tàn này mà còn mang theo một bình chữa cháy bên mình?
Mặc dù cảm thấy có gì đó không ổn nhưng thấy đối phương chỉ có một mình, lại còn dùng bình chữa cháy để dập lửa, trông cũng không có vẻ gì là thông minh cho lắm.