Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 119



 

Vài tên trao đổi ánh mắt, tên cầm đầu rút ra một khẩu súng, trong khi những tên còn lại đồng loạt xông tới.

 

"Đoàng." Tên đàn ông đầu tiên đến trước mặt cô, chỉ thấy một chiếc bình chữa cháy màu đỏ đột ngột phóng lớn ngay trước mắt hắn. Theo một tiếng "choang" chói tai, hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị nện thẳng vào đầu.

 

Hắn choáng váng lảo đảo lùi lại vài bước, một chất lỏng ấm nóng, tanh tưởi trào ra, chảy dọc khuôn mặt. Khi hắn đưa tay lên lau, cả thế giới như nhuộm một màu đỏ tươi ghê rợn.

 

Trong màn đỏ tươi này, hắn nhìn thấy bóng người nhỏ nhắn ấy, vung chiếc bình chữa cháy lên, với tốc độ và sự linh hoạt đáng kinh ngạc, chỉ trong vài nhát đã đánh gục cả bốn tên đồng bọn đang xông lên.

 

Tiếp đó, cô đột nhiên quay người, giơ bình chữa cháy lên trước người, theo tiếng "Ting" khẽ vang lên.

Mèo Dịch Truyện

 

Một lỗ thủng tức thì hiện ra trên bình cứu hỏa, những hạt bột khô từ bên trong vương vãi, hòa lẫn vào nền tuyết trắng xóa.

 

Ngoài kẻ cầm đầu, những người khác đều ngã vật xuống đất, rên rỉ đau đớn.

 

Kẻ cầm đầu giương s.ú.n.g lên, bàn tay không kìm được khẽ run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm hình bóng mảnh mai kia, người vừa dễ dàng đánh gục những gã đàn ông vạm vỡ hơn hẳn, lại còn dùng bình cứu hỏa chặn đứng viên đạn của hắn. Khóe mắt hắn co giật.

 

Nếu đến nước này mà hắn còn không nhận ra mình đã gặp phải một đối thủ đáng gờm, thì quả là ngu ngốc tột độ.

 

Vì vậy, hắn thận trọng hạ súng, đẩy nó trượt trên tuyết về phía đối phương, rõ ràng bày tỏ ý định đầu hàng.

 

Hắn nặn ra một nụ cười gượng gạo: "Vị anh thư đây, chúng tôi có mắt như mù, không nhận ra người đang đi qua, vô tình mạo phạm. Khẩu s.ú.n.g này coi như chút tạ tội, mong người giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng tôi một mạng."

 

Hình bóng đó không phản ứng. Cô lặng lẽ đứng bất động, bộ quần áo cồng kềnh có phần lố bịch cũng không thể che giấu được khí thế uy áp đang tỏa ra từ cô.

 

Kẻ cầm đầu hoảng sợ, e rằng cô không hài lòng sẽ vung khối kim loại kinh hoàng kia lên, đập c.h.ế.t hắn tại chỗ.

 

May mắn thay, hình bóng ấy dường như khá vừa lòng với sự cung phụng này.

 

Cô ném mạnh chiếc bình cứu hỏa xuống đất, sau đó chậm rãi tiến tới với những bước chân nặng nề, không chút đề phòng, hoàn toàn phớt lờ khả năng bị tập kích, cúi người nhặt khẩu súng.

 

Kẻ cầm đầu cảm thấy tim mình đập thình thịch như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng cô gái không hề truy cứu thêm, thậm chí còn không liếc nhìn hắn một lần. Cô chỉ cất khẩu s.ú.n.g vào trong, rồi tiếp tục bước đi về phía trước với những bước chân nặng nề.

 

Khi cô lướt qua, hắn không nhịn được mà liếc mắt sang bên cạnh.

 

Trong thoáng chốc ấy, hắn dường như bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm và đẹp đến nao lòng.

 

Trì Tâm cất gọn chiến lợi phẩm vừa nhận được từ những kẻ bại trận, phớt lờ những tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng khắp nơi, cứ thế rời đi.

 

Trên đường tiếp tục hành trình, cô cũng gặp phải vài tình huống tương tự.

 

May mắn là Trì Tâm đã chuẩn bị tâm lý, cô thấm thía sự tàn nhẫn của con người trong thời mạt thế. Nếu như lúc ban đầu cô còn mềm yếu và do dự, thì giờ đây, cô chỉ muốn tự mình đảm bảo an toàn cho bản thân.

 

Cô ngước nhìn bầu trời xám xịt nặng nề, khẽ thở dài.

 

Màn đêm dần buông xuống tối mịt, những bông tuyết cũng rơi thưa dần.

 

Trì Tâm lấy ra chiếc đèn pin, rọi đường và tiếp tục bước tới. Ngọn núi càng lúc càng hiện rõ, sừng sững đáng sợ hơn trong bóng đêm mịt mùng.

 

Đi thêm một đoạn, ở đoạn đường dốc ven xa lộ, một ánh sáng le lói yếu ớt xuất hiện.

 

Trì Tâm trở nên phấn chấn hẳn lên, vội bước nhanh hơn, băng qua hàng rào chắn. Khi đến gần, cô mới nhận ra nơi phát ra ánh sáng là một ngôi nhà nhỏ bằng gạch đá thô sơ.

 

Có lẽ đây là công trình của một nông dân sống gần đây trước thời mạt thế, dùng để tiện trông nom, ngăn chặn trộm cắp hoa màu vào ban đêm.

 

Thật không ngờ, vẫn còn có người sống sót ở đây!

 

Liệu có phải là một bác nông dân nào đó đã may mắn sống sót?

 

Mắt Trì Tâm loé lên tia hy vọng. Cô chạy vội đến, dừng lại trước cửa nhà, tháo găng tay và cọ xát vào lớp áo dày, sau đó mới thận trọng, ra vẻ lễ phép gõ cửa ba lần.

 

Bên trong ngôi nhà im lặng như tờ.

 

Đúng lúc Trì Tâm còn đang nghi ngại, định gõ thêm ba tiếng nữa thì một giọng nói khàn khàn của đàn ông vang lên từ bên trong.