Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 121



 

"Không biết nữa, đúng là lâu quá rồi. Không có gì thì mau về đi."

 

"Nếu không về nữa, chúng ta tự về căn cứ vậy."

 

Trì Tâm chậm rãi nhấm nháp từng hạt gạo trong bát, cúi đầu giả vờ không nghe thấy.

 

Nói đến đây, những người này là ai, cô đã có thể đoán được.

 

Không ngờ cô cứ quanh co mãi, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi quán tính của cốt truyện, vẫn đặt chân đến nơi "đáng lẽ phải đến."

 

Quý Du ánh mắt sâu thẳm, chỉ coi Trì Tâm là một cô gái nhút nhát, đưa tay đẩy bát cháo về phía cô. Bọn họ thảo luận về nhóm người mất tích đó nhưng không ai hỏi nên làm gì với Trì Tâm.

 

Có vẻ như ngay từ khi cô bước vào, số phận của cô đã được định đoạt trong sự đồng thuận ngầm của bọn họ, ý chí của cô hoàn toàn không trọng yếu.

 

Đột nhiên, tai Trì Tâm khẽ động đậy.

 

Cô nghe thấy tiếng chửi rủa loáng thoáng từ phía ngoài.

 

Ngay trước khi bọn họ sắp bước vào, Trì Tâm chớp nhoáng cởi chiếc áo khoác lông vũ đang mặc, ném xuống gầm bàn và dẫm chân lên nó.

 

Tận dụng bàn để che chắn, đồng thời ném ra một chiếc áo khác trông gần như y hệt.

 

Làm xong tất cả những điều này, cô nhanh chóng khôi phục vẻ mềm mại, ngoan ngoãn vốn có, chờ đợi kẻ bước vào.

 

Cánh cửa của căn nhà nhỏ bị người ta đẩy mạnh ra.

 

"Quái lạ thật, cứ tưởng chỉ gặp một con nhóc dễ bắt nạt, ai dè toàn là lũ cứng đầu... Này, con bé này là ai vậy?"

Mèo Dịch Truyện

 

Trì Tâm đặt thìa xuống ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ nhìn đám đàn ông đang đứng sững.

 

Chính là đám lúc nãy bị Trì Tâm đánh cho tơi tả.

 

Kẻ cầm đầu lúc nãy cứng đờ cả cổ nhìn về phía Quý Du: "... Con bé này là ai?"

 

"Cái này còn phải hỏi." Quý Du chậc một tiếng, lười biếng duỗi thẳng đôi chân dài quá cỡ: "Chỉ là cô gái nhỏ bị lạc thôi." Lý Thành nhìn chằm chằm khuôn mặt Trì Tâm, dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng tuyệt nhiên không đời nào muốn thừa nhận rằng, kẻ vừa rồi đánh bọn chúng tơi bời lại là một cô nhóc trông mềm yếu đến vậy.

 

"Cô có nhìn thấy người nào khác nữa không?" Lý Thành tra hỏi Trì Tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trì Tâm lắc đầu, còn hơi rụt rè, lùi nhẹ về sau một bước.

 

"Thôi được rồi, đừng dọa con bé nữa." Quý Du đưa tay chặn anh ta lại, đứng dậy: "Cũng đã đến lúc về căn cứ rồi, dù sao cũng hơn là cứ ngồi đây húp cháo trắng. Mấy người không quay lại, suýt nữa làm tôi c.h.ế.t đói luôn đấy."

 

Trên mặt Lý Thành hiện lên vẻ ngượng ngùng: "Không phải là gặp chút ngoài ý muốn sao."

 

"Phí mất hai quả b.o.m năng lượng, lại chẳng thu được chút lợi lộc nào. Cái lời giải thích này, để dành mà trình bày với thủ lĩnh đi." Quý Du nói.

 

Biểu cảm của Lý Thành chùng xuống, dường như nghĩ đến điều gì đó không hay.

 

Quý Du cũng không nhìn anh ta, quay đầu ra hiệu với Trì Tâm: "Mặc áo vào, chúng ta đi thôi."

 

Trì Tâm ồ một tiếng, đưa tay lấy một chiếc áo khác mặc vào.

 

Vừa mặc vừa hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy? Tôi còn phải đợi bố mẹ."

 

Trong mắt Quý Du hiện lên một thoáng thích thú: "Chúng ta đến nơi an toàn hơn để đợi bố mẹ cô, ở đây không có lò sưởi, cô sẽ bị c.h.ế.t cóng mất."

 

Nghe đến từ "chết", đôi mắt to tròn của Trì Tâm lộ rõ một tia sợ hãi, cô lập tức mặc quần áo, từng bước đi theo bên cạnh Quý Du.

 

Quý Du nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, không hiểu sao lại đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu cô.

 

Lý Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm Trì Tâm, thấy cô mặc áo khoác vào thì sắc mặt lại thay đổi, mãi đến khi Trì Tâm mặc xong, anh ta lại cẩn thận quan sát một lượt, sắc mặt mới dần dần thả lỏng.

 

Quý Du khinh thường liếc xéo Lý Thành: "Sao rồi, xác định được chưa?" Lý Thành thở phào nhẹ nhõm: "Ừ, đúng là không giống."

 

Trì Tâm cúi đầu, cũng không quan tâm họ đang nói gì.

 

Phía sau căn nhà đổ nát có hai chiếc xe, theo chỉ dẫn của Quý Du, Trì Tâm lên ghế phụ của một chiếc, Quý Du lên ghế lái.

 

Hai chiếc xe cùng khởi động, hướng về phía ngọn núi hoang vắng gần đó mà đi.

 

Đường đi quanh co, tuyết rơi trơn trượt, lại là đường núi với sương mù dày đặc, Quý Du lái xe vô cùng cẩn thận.

 

Quý Du vừa điều khiển xe vừa liếc nhìn Trì Tâm bên cạnh, thấy cô vẫn luôn dán mắt ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt không hề biểu lộ chút cảnh giác nào. Hắn khẽ tặc lưỡi, trong lòng thầm đánh giá.