Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 127



 

Trì Tâm vẫn giữ vẻ ngoài ngây thơ như thiên thần, ngay cả giọng điệu cũng không đổi, vẫn mềm mại và ngoan ngoãn đến lạ.

 

"Không thể trực tiếp g.i.ế.c hắn ta, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn." Lúc này, cô thầm may mắn vì trước đó Cảnh Tu Bạch đã đưa cho cô một lô đạn đặc chủng, mà cô vẫn luôn cất giữ trong không gian riêng.

 

Vu Na nhìn cô, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ vừa sợ hãi vừa phấn khích tột độ.

 

Trì Tâm bước tới, không nói một lời, nhét gọn khẩu s.ú.n.g tiểu liên vào tay cô.

 

"Nếu có cơ hội để chấm dứt tất cả những điều này, cô có muốn nắm lấy không?"

 

Cô nhắc lại câu hỏi mình từng đặt ra trước đó.

 

Vu Na nhìn chằm chằm vào khẩu s.ú.n.g trong tay, các ngón tay siết chặt đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch.

 

Nước mắt cô rơi lã chã trên vỏ hợp kim lạnh lẽo của khẩu súng, nhưng lại tỏa ra một luồng nhiệt chưa từng có.

 

"Tôi đồng ý." Cô dứt khoát gật đầu.

 

Ngọn lửa hy vọng mà chính tay cô từng dập tắt, giờ đây đã được một cô gái tên Trì Tâm thắp lại.

 

Trì Tâm mỉm cười, thầm giơ ngón cái trong lòng.

 

"Vậy tôi đi đây." Cô nói.

 

Vu Na ngẩng đầu lên, ngơ ngác: "Cô đi đâu?"

 

"Đến chỗ tên Thủ lĩnh đó." Trì Tâm nhăn mũi: "Không phải tên phiền phức Lý Thành vừa nói vậy sao?"

 

Vu Na mất vài giây để định thần lại, trên mặt lại hiện rõ vẻ lo lắng: "Vừa rồi Quý Du rõ ràng đã bảo cô không cần quan tâm đến những chuyện đó, cô cứ ở đây, tôi sẽ đi tìm anh ấy."

 

"Cô cũng nghe Lý Thành nói rồi đấy, Quý Du có lớn đến mấy cũng không có tiếng nói ngang hàng với Thủ lĩnh. Lời nói của hắn cũng vô nghĩa."

 

Vu Na nhìn khuôn mặt bình thản của Trì Tâm: "Mặc dù địa vị của anh ấy không cao bằng Thủ lĩnh, nhưng Thủ lĩnh vẫn luôn giữ thái độ tôn trọng nhất định với hắn, theo lý mà nói thì tuyệt đối sẽ không... ép buộc như vậy. Có lẽ, chỉ tại cô quá xinh đẹp."

 

Cô biết rất rõ, Tùng Lương Bình thích chính là vẻ ngoài mỏng manh, tinh tế và không có vẻ đe dọa như Trì Tâm.

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Vu Na suy đi nghĩ lại, cô vẫn không giấu được sự lo lắng tột độ: "Không được! Cô không biết hắn ta đáng sợ đến mức nào..."

 

"Đã đến đây rồi thì tôi không định trốn tránh bất kỳ trách nhiệm hay đối đầu nào."

 

Sắc mặt và giọng nói của Trì Tâm đột nhiên trở nên trầm tĩnh. Dù vẫn là gương mặt ấy, nhưng đột nhiên toát ra một luồng sát khí lạnh lẽo, tựa như cô đã từng đối mặt với vô số kẻ địch mạnh mẽ.

 

Mèo Dịch Truyện

Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Vu Na, cô lại mỉm cười, trở về với vẻ ngây thơ, mềm mại ban đầu.

 

"Chị cứ ở đây, đợi tôi về nhé, chị Vu Na."

 

Khuôn mặt Vu Na thoáng hiện vẻ xấu hổ: "Tôi thì tính là chị gì chứ..."

 

Trì Tâm vỗ vai cô ấy. Khi quay mặt ra ngoài, ánh mắt cô dần trở nên lạnh lẽo như băng giá.

 

Cô mím chặt môi, bước thẳng ra ngoài.

 

Lý Thành ở bên ngoài như một con ch.ó điên sủa loạn xạ một hồi. Không có bất kỳ cô gái nào dám ló đầu ra dò la tình hình. Hắn không tìm được kẻ nào, bèn chửi rủa ầm ĩ rồi quay lại trước ngưỡng cửa căn phòng.

 

Thấy Trì Tâm chủ động bước ra, hắn ta ngẩn tò te. Ánh mắt nghi ngờ quét qua cơ thể cô, nhưng khi chạm đến đôi mắt trong veo vô tội ấy, hắn nhanh chóng xua tan mọi nghi hoặc trong lòng.

 

"Một con nhóc ranh thì làm được trò trống gì chứ..." Hắn lầm bầm với vẻ khinh thường đầy ác ý: "Tốt nhất là đừng để tao bắt được đứa nào làm trò mèo."

 

Thấy hắn ta liên tục xoa bóp thắt lưng, cả người tỏ rõ sự khó chịu nhưng không biết làm cách nào để giảm bớt, Trì Tâm cố nén tiếng cười thầm: "Chúng ta có nên đi không?"

 

Lý Thành vẫn còn quanh quẩn dò xét, nghe vậy liền trừng mắt nhìn cô, cảnh cáo: "Tốt nhất là cô đừng học theo Vu Na, nếu không sẽ có kết cục chẳng hay ho gì."

 

Các ngón tay của Trì Tâm lạo xạo, trên mặt vẫn giữ vẻ dịu dàng ngoan ngoãn: “Chị Vu Na làm sao vậy?”

 

Lý Thành nhìn khuôn mặt cô, đột nhiên đưa tay ra sờ: "À đúng rồi, chẳng trách ngay cả Quý Du cũng thích cô, cô đúng là..."

 

Tất nhiên, hắn không đạt được ý muốn.

 

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, Trì Tâm đã lách người ra trước mặt hắn.

 

"Đi thôi nào, đi thôi nào." Giọng nói hồn nhiên đến mức vô tội của cô vang lên: "Đại ca, anh không thể đi nhanh hơn sao?”