Sắc mặt Lý Thành cứng đờ, một cơn thịnh nộ bùng lên dữ dội từ trong ra ngoài, hắn thầm chửi rủa kẻ đã "chơi bẩn" mình.
Nơi ở của các cô gái, vừa ra ngoài là thấy những lớp lính canh gác dày đặc.
Vừa rồi Trì Tâm bịt mặt đi vào, lúc này lộ mặt đi ra, khiến những người đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy cô đều kinh ngạc đến đứng hình, mắt dán chặt không rời.
Trì Tâm cố nén lại cảm giác ghê tởm, giả vờ như không biết gì, đi theo Lý Thành men theo những lối đi khúc khuỷu, uốn lượn để đến nơi ở của thủ lĩnh Tùng Lương Bình.
Không giống với những ngôi nhà gỗ chật hẹp, tối tăm, không có điện và lò sưởi của các cô gái, căn nhà này được xây bằng đá, ánh lửa lập lòe hắt ra từ bên trong, rõ ràng là từ những ngọn nến hoặc vật liệu cháy tương tự.
Vừa bước vào cửa, một luồng hơi ấm nhanh chóng bao trùm toàn thân.
Trì Tâm bình tĩnh nhìn lên phía trên.
Chỉ một cái liếc, đồng tử cô co rút lại tức thì.
Chỉ thấy giữa căn nhà giống như hang động của trại chủ, có một lò sưởi lớn với ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ.
Còn trên ghế đá phía trên, đang trải một tấm da hổ sặc sỡ, trên đó có một gã đầu trọc, khuôn mặt đầy thịt ngấn mỡ ngồi.
Đây hẳn là thủ lĩnh của căn cứ Long Đằng, Tùng Lương Bình.
Người khiến Trì Tâm kinh ngạc không phải là hắn.
Mà là người đang quỳ ngồi dưới chân Tùng Lương Bình, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu dàng, trên mặt đầy vẻ ngưỡng mộ và sùng bái——
Hàn Y Y.
Trì Tâm nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu trắng đó, một suy đoán hiện lên trong đầu.
Tùng Lương Bình đang vuốt tóc Hàn Y Y, nhướng mắt thấy Trì Tâm đứng ở cửa, cười híp mắt, cất lời: "Con bướm nhỏ nào đến đây vậy?"
Trì Tâm:... Cô gần như nôn ọe.
"Thủ lĩnh, là Trì Tâm mới đến hôm nay.”
Lý Thành tỏ vẻ cung kính nói.
Mèo Dịch Truyện
"Cái gì? Ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hàn Y Y vốn đang ngoan ngoãn nằm trên đầu gối Tùng Lương Bình đột nhiên ngồi thẳng dậy, mở toang đôi mắt.
Tùng Lương Bình liếc nhìn cô ta, hiện rõ sự khó chịu: "Y Y, em quen con bướm nhỏ mới đến này sao?"
Hàn Y Y sực tỉnh, vội vàng trở lại vẻ nhu mì mà hắn yêu thích: "Trước kia ở căn cứ đó, chúng ta đã ở chung một thời gian.” Cô ta cúi đầu, tia nhìn oán hận độc địa b.ắ.n thẳng về phía Trì Tâm.
Trì Tâm nhướng mày, không mảy may bận tâm đến ánh mắt hằn học của cô ta.
Tùng Lương Bình có chút bất ngờ, nhìn Trì Tâm bên dưới, chỉ một cái liếc mắt đã khiến ánh nhìn hắn trở nên sáng quắc: “Cô tên là Trì Tâm?”
"Vâng." Trì Tâm chắp tay trước n.g.ự.c vẻ lo lắng, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lại là một sự lạnh lùng khó tả.
"Ngẩng đầu lên, để tôi xem nào." Tùng Lương Bình buông tay đang vuốt tóc Hàn Y Y, ngồi thẳng người dậy.
Sắc mặt Hàn Y Y đại biến, cô ta trừng mắt nhìn Trì Tâm, như muốn trừng cô ra một cái lỗ. Trì Tâm mất mấy giây chuẩn bị tâm lý, mới không để sự ghê tởm và lạnh lùng lộ ra ngoài.
Cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tùng Lương Bình.
Mắt Tùng Lương Bình sáng lên, khuôn mặt đầy thịt nhưng lại cố gắng nặn ra vẻ từ ái.
"Tiểu điệp lạc lối, hãy để gia đình ấm áp của chúng ta bao bọc cô nhé."
Trì Tâm rùng mình, suýt nữa nổi da gà toàn thân.
Nhưng sự run rẩy của cô, trong mắt Tùng Lương Bình lại là sự sợ hãi hiện rõ.
Vì thế hắn càng cười hiền lành hơn: "Cô đừng sợ, lại đây nào, để tôi vỗ về cô.”
"Thủ lĩnh..." Hàn Y Y không dám trực tiếp chống lại mệnh lệnh của hắn, ỏn ẻn nói: "Anh đừng bị vẻ ngoài thanh thuần của cô ta lừa, ở căn cứ trước kia, cô ta từng quyến rũ không ít đàn ông ở căn cứ cũ, cuối cùng bị vạch trần nên mới bị tống cổ đi."
"Ồ?" Tùng Lương Bình liếc nhanh Hàn Y Y một cái, rồi lại dán mắt vào Trì Tâm: "Cô ấy nói có đúng không?"
Trì Tâm hoàn toàn không để ý đến những gì Hàn Y Y nói, cô cúi đầu, siết chặt nắm đấm: "Tình hình căn cứ L giờ ra sao rồi?"
"Căn cứ L? Là nơi trước kia bị chúng ta dễ dàng nghiền nát như vậy sao?" Trong mắt Tùng Lương Bình lộ ra vẻ khinh thường, sau đó cười đầy thâm ý: “Chắc chắn lát nữa các cô sẽ được 'gặp mặt' họ thôi.”