Mạt Thế Bởi Sợ Chết Ta Chọn Công Kích Mãn Cấp

Chương 134



 

Trì Tâm cúi đầu nhìn, trên khớp xương gầy gò trắng bệch ấy, rõ ràng là chiếc nhẫn đuôi rắn quen thuộc của cô.

 

Cô còn chưa kịp quan sát kỹ, một giọng nói lạnh lẽo đã vang ra từ chính miệng cô.

 

"Theo báo cáo, vật thí nghiệm vẫn còn ở nước C và còn có một số động thái khá lớn, các người có ai biết anh ta đang làm gì không?"

 

Trước mặt cô là vài người mặc áo blouse trắng, họ cúi đầu trong không gian vặn vẹo, Trì Tâm không thể nhìn rõ mặt bất kỳ ai.

 

Cô lại xoa xoa chiếc nhẫn đuôi rắn, giọng nói pha lẫn sự tàn nhẫn và khát máu: "Tôi đã cho các người đủ thời gian."

 

"Tiến sĩ Raphael, mười... mười phần xin lỗi."

 

Giọng nói run rẩy của một trong những người mặc áo blouse trắng truyền đến.

 

"Theo phỏng đoán của chúng tôi, vật thí nghiệm dường như muốn tập hợp tất cả thây ma ở nước C, đó là quê hương của anh ta, có thể anh ta muốn lấy đó làm căn cứ địa của mình."

 

"Ồ?" Trì Tâm thong thả nói: "Anh ta không phải vẫn luôn khăng khăng mình là con người sao? Sao đột nhiên lại muốn tổ chức căn cứ địa cho thây ma rồi." Người mặc áo blouse trắng không thể trả lời câu hỏi này. Hắn ta chìm trong nỗi sợ hãi sâu sắc, sự run rẩy của cơ thể trong không gian bị bóp méo trở nên vô cùng rõ ràng.

 

Trì Tâm cười lạnh một tiếng: "Dù sao thì, anh ta làm cũng không tệ."

 

Cô cảm thấy mình đứng dậy, tầm mắt đột nhiên cao hơn rất nhiều, một độ cao mà cô không hề quen thuộc.

 

"Cố gắng khống chế anh ta, còn cả hai con người kia nữa, điều tra xem có phải cũng là từ phòng thí nghiệm mà chạy ra không."

Mèo Dịch Truyện

 

Khi cụm từ "hai con người kia" thốt ra khỏi miệng, Trì Tâm đột nhiên cảm thấy một sự run rẩy kỳ lạ.

 

Hệ thống cảnh báo tự động trong cơ thể cô vang lên, khiến cô ngờ vực, liệu trong hai con người kia, có phải có cả chính cô không.

 

Đây rốt cuộc là nơi nào, người mà cô nhập vào rốt cuộc là ai?

 

Bọn họ tìm người... là muốn làm gì?

 

Dựa theo những lời nói trước đó, Trì Tâm đoán ra: "Vật thí nghiệm" mà bọn họ nhắc đến, hẳn là chỉ Vua thây ma Lâu Thần.

 

Nhưng đối mặt với cảnh tượng chưa hề xuất hiện trong phim này, cô không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào.

 

Đúng lúc Trì Tâm đang suy nghĩ, ý thức của cô đột nhiên d.a.o động dữ dội.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Một luồng ý thức khác xông tới, hung hăng va chạm với ý thức của Trì Tâm.

 

Trì Tâm lắc đầu, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy một chiếc thùng kim loại sạch bóng đến mức phản chiếu ánh sáng chói lóa. Thoáng chốc, một tia tóc vàng rực rỡ lướt qua tầm mắt cô.

 

Ngay giây tiếp theo, toàn bộ ý thức của cô bị bật mạnh ra ngoài.

 

Cảm giác bị cưỡng ép đẩy ra thật khó chịu, khiến lồng n.g.ự.c cô như bị đè nén, nghẹn cứng.

 

Cô định ho vài tiếng để thoát khỏi cảm giác khó chịu đó, nhưng ngay lập tức, toàn thân cô bỗng nổi da gà lạnh lẽo.

 

Một cơn nguy hiểm mãnh liệt ập đến. Trì Tâm lập tức mở bừng mắt.

 

Tay chống lên giường, cô bật người dậy, tung cú đá mạnh mẽ về phía nguồn nguy hiểm!

 

"Bụp— Khụ khụ khụ..."

 

Trì Tâm sững lại tại chỗ.

 

Cô nhìn sinh vật trước mặt — Vua thây ma đang ôm ngực, cố gắng lết từ dưới đất lên, ho sù sụ như thể sắp long cả phổi.

 

Trong khoảnh khắc đó, cô không biết nên nói một tiếng "Xin chào" hay tiếp tục tung cú đá còn lại của mình cho xong chuyện.

 

"Các người đừng sợ."

 

Hình dáng của Vua thây ma vẫn giống hệt lần đầu Trì Tâm nhìn thấy. Làn da mặt tái xanh, đôi môi đỏ bầm, những mạch m.á.u nổi cộm uốn lượn trên khuôn mặt và cổ. Lúc này, do ho kịch liệt, những đường gân ấy càng lộ rõ hơn.

 

Trì Tâm không biết nên phản ứng thế nào, đành đứng yên, trơ mắt nhìn anh ta ho xong.

 

Phải khó khăn lắm anh ta mới lấy lại hơi thở, ngẩng đầu lên. Đôi mắt dài hẹp ngấn lệ vì ho quá sức, khiến vẻ hung ác lạnh lùng giảm đi đôi phần.

 

Vua thây ma lặng lẽ nhìn Trì Tâm.

 

Cảm thấy không khí ngột ngạt, cô nghĩ mình nên nói gì đó để phá tan sự im lặng này.

 

Cô liếc mắt sang chỗ khác, buột miệng thốt ra một câu chào hỏi thân thiện.