"Yếu quá."
Vua thây ma:...
Trì Tâm: ...
Cô nhẹ nhàng thu chân, ngồi xếp bằng trên chiếc giường kim loại, cố giữ vẻ nghiêm nghị như thể lời khiêu khích vừa rồi không xuất phát từ chính mình.
Đôi mắt sắc lạnh của Lâu Thần chăm chú quan sát cô một lúc, sau đó bật cười nhẹ: "Thú vị thật."
Trì Tâm: "..." Đây đích thị là mẫu câu kinh điển của phản diện!
Có lẽ ánh mắt cô quá kỳ quái, nụ cười trên môi hắn bỗng cứng lại, rồi dần chìm xuống. "Cô còn nhớ lần trước gặp nhau, tôi đã nói gì không?”
"Nhớ chứ." Trì Tâm đáp: "Anh đã chiếu miễn phí một bộ phim ngắn cho tôi và đám bạn xem.”
Khóe mắt của Thống lĩnh Xác sống giật nhẹ. Hắn cố giữ vẻ uyên thâm, nhưng giọng nói đã dần mất đi sự kiên nhẫn: "Tôi đã nói, khi cô bị xã hội loài người ruồng bỏ, hãy đến tìm tôi. Tôi chờ cô rất lâu rồi, không ngờ cô lại xuất hiện ở...”
Ánh mắt hắn lướt qua căn phòng xám xịt: "... một nơi còn tồi tệ hơn cả những gì tôi hình dung."
Trì Tâm cảm thấy dường như hắn chưa nói hết ý, nhưng cô chỉ khẽ nhướn mày, không ngắt lời màn độc thoại mang đậm phong thái tự luyến của hắn.
Hắn khoanh tay trước ngực, giọng điệu khinh thường: "Tôi đã quan sát cô. Trước đây, cô biết cách lợi dụng điểm yếu của con người, khiến họ làm việc cho mình. Rất thông minh. Một khi cô có sức mạnh, cả thế giới sẽ xoay quanh cô.”
"Nhưng sau đó tôi nhận ra, cô không phải không có sức mạnh, mà là cô tìm mọi cách để che giấu nó, chứ không hề sử dụng." Lâu Thần nheo mắt, giọng nói lạnh lùng đến rợn người: "Khi điểm yếu duy nhất của cô đã không còn, vậy mà cô lại đặt niềm tin vào sự yếu ớt của lòng người. Thật là... ngu ngốc."
Trì Tâm lặng lẽ lắng nghe, mày khẽ cau lại, chìm vào suy tư.
Sự chăm chú đó khiến Lâu Thần khá hài lòng. Vừa định nói tiếp, thì giọng cô vang lên, mang theo chút nghi hoặc:
Mèo Dịch Truyện
"Thống lĩnh Xác sống...”
"Đừng gọi tôi là Thống lĩnh Xác sống." Lâu Thần ngắt lời, giọng cứng nhắc: "Tên tôi là Lâu Thần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ồ," Trì Tâm gật đầu: "Lâu Thần, tôi hỏi anh một câu được không?"
Hắn nhìn cô với vẻ ban ơn: "Cô hỏi đi."
Cô cố gắng sắp xếp lời lẽ, nhưng thông tin quá ít ỏi khiến cô không biết phải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, cô chỉ đành hỏi thẳng:
"Anh đang nói cái gì vậy?”
Mặt hắn thoáng trống rỗng trong vài giây.
Trì Tâm lặng lẽ lùi lại một chút.
Một giây sau, sắc mặt Lâu Thần đột nhiên trở nên méo mó, hắn siết chặt tay, rống lên với cô: "Tôi nói cả nửa ngày, cô không hiểu gì à? Sao không nói sớm! Cô biết tôi vì...”
Hắn đột ngột ngừng lại, khuôn mặt như thể vừa nuốt phải nguyên một quả trứng.
Trì Tâm không chắc liệu hắn có phun nước bọt hay không, nhưng khoảng cách xa hơn một chút cũng khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Cô chân thành đề nghị: "Đừng dùng những lời lẽ hoa mỹ đó nữa, có gì cứ nói thẳng ra đi."
Trong mắt Lâu Thần lóe lên một tia sáng u tối. Hắn cúi người, tiến sát về phía cô.
"Trước khi gặp cô, tôi vẫn nghĩ Cảnh Tu Bạch là kẻ thích hợp nhất. Nhưng giờ đây, khi nhìn thấy cô, tôi nhận ra cô còn... hoàn hảo hơn."
Hắn nói thẳng như vậy, khiến Trì Tâm chẳng còn thấy lo lắng gì nữa. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng bình thản: "Anh muốn tôi làm gì?"
Cô đã từng nghĩ đến khả năng này.
Trong các bộ phim, Thống lĩnh Xác sống không hề có chút cảm thông nào với loài người. Bất cứ nơi nào hắn đi qua, đội quân xác sống sẽ xóa sổ toàn bộ sự sống.
Nhưng bây giờ, kẻ tự xưng là Lâu Thần này, rõ ràng có tính toán và cảm xúc riêng.
Hắn liên tục vượt ra khỏi cốt truyện ban đầu, trở thành một biến số lớn.
"Thế giới này vốn dĩ là một hố đen thăm thẳm," Lâu Thần nói. "Chưa bao giờ có ánh sáng thực sự. Loài người chỉ là những sinh vật yếu ớt khao khát thứ ánh sáng hão huyền mà thôi."